Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 992: Ván bài giữa hai Nữ hoàng cực kỳ kiêu ngạo.

Dù sao Hàn Nhã Nhi cũng ủng hộ Diệp Thiên Dật dù hắn làm gì.
Trận chiến với Phượng Dao thực sự không thể tránh khỏi, có thể có một trận chiến như bây giờ có đã là tốt lắm rồi.
Trong lòng Phượng Dao tức muốn chết rồi.
Diệp Thiên Dật! ĐM Diệp Thiên Dật!
Nhưng mà…
Thật ra mà nói, Phượng Dao rất muốn chừa mặt mũi cho Diệp Thiên Dật chỉ là nàng thiếu lý do, nàng cảm thấy ân oán giữa hai nhà đã đến lúc phải kết thúc rồi, nếu không cứ kéo dài từ thế hệ này sang thế hệ khác thì thực sự rất mệt mỏi.
Thực ra giữa nàng và Hàn Nhã Nhi không có ân oán mà chỉ là thù hận của tổ tiên, làm cho bọn họ từ khi sinh ra cho đến khi có quyền lực và thế lực đã luôn coi nhau như kẻ thù.
Phải nói rằng biện pháp của Diệp Thiên Dật rất tuyệt vời.
“Nữ hoàng Thánh Tâm cảm thấy thế nào?”
Phượng Dao dựa vào ghế, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.
“Nếu như Nữ hoàng Thiên Phượng không có ý kiến gì thì bổn đế cũng vậy.”
“Không không không! Phải là Nữ hoàng Thánh Tâm không có ý kiến gì thì bổn đế cũng không có ý kiến gì.”
Phượng Dao nói.
Diệp Thiên Dật: ???
Chà! Hai người phụ nữ này kiêu ngạo chết đi được! Trời ạ!
Rõ ràng là cả hai đều cảm thấy được, nhưng họ phải để đối phương nhượng bộ, đối phương không nhượng bộ thì mình cũng không.
“Khụ khụ…”
Diệp Thiên Dật họ nhẹ, nói: “Ta cả thấy cả hai người đều không có ý kiến gì cả.”
“Không, Nữ hoàng Thánh Tâm có thể có.”
Phượng Dao nhếch khóe miệng nhìn Hàn Nhã Nhi.
Nếu Hàn Nhã Nhi nói không có thì chính là nàng thua rồi! Ít nhất nàng đã thua ở cấp độ trò chơi này rồi!
Diệp Thiên Dật đau đầu! Hai người phụ nữ này y như trẻ con!
“Bổn đế cảm thấy Nữ hoàng Thiên Phượng có lẽ có ý kiến đó.”
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.
Diệp Thiên Dật: ???
Đau đầu quá! Aaaaaaaaa!
“Hai người không nói, vậy thì để ta hỏi, ngươi có ý kiến gì không?”
Diệp Thiên Dật hỏi Phượng Dao.
Phượng Dao nhàn nhạt trả lời: “Chắc là có.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Ngươi thì sao?”
“Có lẽ có.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Ôi định mệnh! Các người… các người!”
Lạch cạch −−
Diệp Thiên Dật đập một con dao găm trên mặt bàn.
“Hai người nhanh lên, nếu không ta sẽ tự đâm vào mình!”
Hai người rất đồng lòng mà bình tĩnh uống trà.
Đâm thì đâm, bọn họ cũng đã bẻ tay hắn mấy lần rồi.
“Òa! Thật tàn nhẫn!”
Trong lòng họ đều mơ hồ mỉm cười.
Để ngươi ăn hiếp bọn họ? Bây giờ có chút thoải mái không rõ ràng! Xem ngươi làm thế nào? Bây giờ ngươi tính làm thế nào?
Không sai, Diệp Thiên Dật tự nhiên lại chuốc lấy thù hận cho bản thân.
Phụ nữ đều như thế, không thể hiểu được! Họ có thể trở thành bạn thân của nhau chỉ vì một chiếc túi hay một màu son, nhưng họ có thể cạch mặt nhau chỉ vì có người trả lời tin nhắn muộn… Dù sao thì ‘loài sinh vật’ mang tên phụ nữ cũng rất đáng sợ!
Diệp Thiên Dật chỉ Phượng Dao.
“Ngươi có ý kiến gì không? Ta hỏi ngươi lần cuối.”
“Chắc là có.”
“Được, vợ Nữ hoàng ơi, để ta nói cho ngươi biết một bí mật về ta và nàng.”
Diệp Thiên Dật nói với Hàn Nhã Nhi.
Phượng Dao: ???
Đồ khốn! Tên khốn nạn này!
“Bổn đế cảm thấy cho dù có ý kiến hay không cũng không khác bao nhiêu, không bao lâu nữa Đế quốc Thánh Tâm của Nữ hoàng Thánh Tâm sẽ bị diệt vong, đến lúc đó Nữ hoàng Thánh Tâm cũng muốn tham gia trận chiến cường giả, nếu như đánh trận này chỉ sợ Nữ hoàng Thánh Tâm cũng không được lợi lộc gì, bổn đế vẫn hi vọng có thể nhìn thấy Nữ hoàng Thánh Tâm lụi bại mà không cần tự mình ra tay, há chẳng phải tuyệt hơn sao? Cho nên cứ như vậy đi!”
Phượng Dao nói nhanh nhưng trong lòng mắng Diệp Thiên Dật một vạn lần.
“Vậy thì cảm ơn lòng tốt của Nữ hoàng Thiên Phượng rồi.” Hàn Nhã Nhi nhẹ nhàng nói nhưng trong lòng lại rất tò mò.
Rốt cuộc Phượng Dao sợ Diệp Thiên Dật nói ra bí mật gì của nàng, vậy mà lại biết sợ? Thật là kỳ lạ!
“Ngược lại mối quan hệ giữa Nữ hoàng Thánh Tâm và cậu Diệp rất đáng suy ngẫm, hắn gọi ngươi là vợ, vậy mà ngươi lại dửng dưng không phản ứng gì, còn nói với bổn đế các ngươi cùng lắm chỉ là bạn mà thôi. Dựa vào sự hiểu biết của bổn đế về ngươi, thứ nhất, ngươi không thể có người bạn khác giới nào ngoại trừ Ứng Tiếu Thiên. Thứ hai, ngươi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai gọi ngươi như vậy. Thứ ba, hắn xưng hô như vậy mà ngươi lại không hề có phản ứng đặc biệt nào hết. Bổn đế không thể không cho rằng Nữ hoàng Thánh Tâm chỉ vì giữ thể diện trước mặt bổn đế mà giả vờ không có quan hệ người yêu gì với hắn hết.”
Phượng Dao nhếch khóe miệng.
Hàn Nhã Nhi đau đầu!
“Nữ hoàng Thiên Phượng thích đoán thế nào thì đoán vậy.”
“y ya, đúng rồi đúng rồi!”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ồ! Nữ hoàng Thánh Tâm thừa nhận rồi sao? Chậc chậc chậc, thật là làm người kinh ngạc mà, mắt nhìn của Nữ hoàng Thánh Tâm như thế này sao?”
Diệp Thiên Dật: ???
“Này này này, ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì hết, chỉ là cảm thấy lựa chọn của Nữ hoàng Thánh Tâm làm cho bổn đế hơi bất ngờ.”
Hàn Nhã Nhi liếc Phượng Dao một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Nữ hoàng Thiên Phượng, dấu vết trên cổ ngươi vẫn chưa biến mất.”
Nàng đoán đây hẳn là dấu vết mà Hàn Nhụy đã nói với nàng? Chắc là đúng, khá giống nhau.
Phượng Dao: ???
“Khụ khụ − −”
Diệp Thiên Dật ho nhẹ một tiếng.
CMN! Tên khốn này đã làm lúc nào? Lần đầu hay lần thứ hai? Chắc là lần thứ hai? Nàng cũng không chú ý!
“Ồ, muỗi đốt thôi.”
Phượng Dao nhẹ nói.
“Thật sao? Muỗi lợi hại như vậy, dám đốt cả phượng hoàng.”
Hàn Nhã Nhi nhếch khóe miệng.
Dường như nàng đã hiểu, Diệp Thiên Dật và Nữ hoàng Thiên Phượng vậy mà…
Nếu là sự thật thì nàng sẽ cực kỳ sốc!
Đại ca à, ngươi chỉ mới đến đây được mấy ngày thôi, ngươi…
Thật lợi hại!
“E hèm, mau đánh bài đi, ta giúp hai người lấy ra hai vạn tử tinh tệ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đẩy ra trước mặt mỗi người một vạn tử tinh tệ.
Đây là lúc cách kết thúc câu chuyện, hai người cần gấp rút chuyển chủ đề.
“Vậy Nữ hoàng Thánh Tâm biết quy tắc chưa? Thua rồi thì đừng có giở trò ba que mà nói không biết đó nha.”
“Sẽ không đâu, không phải vẫn có cậu Diệp làm trọng tài sao?”
Hàn Nhã Nhi khẽ nói rồi liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Nữ hoàng Thánh Tâm còn chưa gọi là chồng sao? Người ta đã gọi ngươi là vợ rồi cơ mà?”
Phượng Dao nhếch khóe miệng noi.
“Cái này không cần Nữ hoàng Thiên Phượng phải quan tâm, Nữ hoàng Thiên Phượng vẫn nên quan tâm đến con muỗi đã đốt phượng hoàng thì hơn.”
Hàn Nhã Nhi nhẹ nói.
Phượng Dao: “…”
Diệp Thiên Dật tỏ ra trận đấu giữa hai người phụ nữ này thực sự rất mạnh! Về cơ bản, trong mỗi câu nói đều có ý cả.
Dù sao trong mắt Hàn Nhã Nhi, vết trên cổ của Phượng Dao chính là dấu vết yêu đương! Bị muỗi đốt cái gì? Cái này làm sao có thể, và rồi nàng chắc chắn nghi nghờ Diệp Thiên Dật, hai người còn uống rượu vang đỏ nữa…
“Không cần Nữ hoàng Thánh Tâm quan tâm. Bắt đầu đi!”
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Còn chuyện thắng thua có lẽ không còn quan trọng nữa!
Ở bên kia, những người từ Long Thần Sơn đã vào thành Phượng Hoàng Thiên. Hơn nữa còn khá là đông đúc và hùng mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận