Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1011 - Bốn vực hợp nhất vẫn là quá khó khăn



Chương 1011 - Bốn vực hợp nhất vẫn là quá khó khăn




Nàng ta dựa theo chỉ dẫn ở bên trên, mang quận chúa có quyền lực lớn nhất bên trong hoàng thất đến, nhưng vì sao không người tiếp ứng?
Chẳng lẽ tạm thời có việc ra ngoài rồi?
"Chúng ta đi vào chờ trước đi!"
Hồng Nguyệt mở miệng nói.
"Như vậy không tốt đâu, đối phương có tính cách cổ quái, nhỡ đâu chọc giận đối phương ..."
Hoàn Linh quận chúa do dự nói.
"Yên tâm, đối với tích cách của vị sư thúc này, ta ít nhiều có chút hiểu rõ, mặc dù cổ quái đối với người ngoài, có điều đối với ta mà nói thì vẫn là cực kỳ thân thiện."
Hồng Nguyệt mở miệng cười nói.
Kẹt kẹt!
Nàng ta nhẹ nhàng đẩy cổng sân ra, đi vào bên trong, trong lòng càng nghi hoặc hơn.
Cổng không khóa, vì sao bên trong lại không có người?
Hoàn Linh quận chúa nhìn thấy Hồng Nguyệt đi vào cổng sân, trong lòng do dự, cuối cùng vẫn là bước chân đi theo.
Tuy nhiên ngay khi hai người vừa mới bước vào.
Đột nhiên, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Ầm!
Một tầng khí tức khiếp người vô hình đột nhiên từ trong gian phòng sâu nhất truyền đến, nhanh chóng lan tràn, từng sợi từng sợi, trong nháy mắt lan tràn khắp không gian, khiến cho tất cả không gian bốn phương tám hướng đông cứng lại.
Vào lúc này, ngay cả không gian cũng lập tức mờ đi.
Tất cả không khí và ánh sáng như thể bị khủng bố loại bỏ, đột nhiên bị vắt kiệt.
Cả viện đột nhiên trở nên đen kịt, giống như bị mắc kẹt trong vô tận âm phủ, gió lạnh rít gào, thấu tận xương tủy.
Hoàn Linh quận chúa và Hồng Nguyệt, hai người xâm nhập vào nhất thời kinh hãi, tóc gáy dựng đứng cả lên, xuất hiện tình trạng tai không thể nghe, mắt không thể thấy, miệng không thể nói được.
Hai người muốn mở miệng hét lớn, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Càng không cảm nhận được xung quanh mình có bất kỳ thứ gì tồn tại.
Thật giống như lập tức biến thành mù lòa, điếc, câm.
"Quận chúa!"
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.
Một lão giả mặc áo bào xám một mực phụ trách âm thầm bảo vệ, vẻ mặt thay đổi, vội vàng xuất hiện, sử dụng lĩnh vực, lập tức bao phủ về phía Hoàn Linh quận chúa, muốn kéo Hoàn Linh quận chúa ra khỏi viện lạc.
Nhưng ngay khi lão giả áo xám đó vừa mới xuất hiện.
Đột nhiên, lực lượng quỷ dị trong sân đột nhiên kéo dài, trực tiếp bao phủ về phía lão giả áo xám đó.
Lão giả áo xám trong lòng kinh hãi, vội vàng liều lĩnh thi triển thân pháp, vận chuyển bí thuật, lĩnh vực quanh người bao phủ bản thân, thân thể nhảy lên ý đồ rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên lại tuyệt đối không nghĩ tới.
Lĩnh vực vô hình trong viện tử giống như ẩn chứa lực hút lớn nào đó vậy.
Ở vào lúc hắn vừa mới tung người nhảy lên, lực hút kinh khủng kia muốn trực tiếp hút thân thể của hắn quay trở lại, ngay cả lĩnh vực bản thân hắn cũng bị nhanh chóng hút tới tán loạn.
Lão giả áo xám lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Quái vật gì?
Hắn liều lĩnh mở miệng hét lớn, muốn dùng cách này để kinh động tới những cao thủ khác, càng là dốc sức vận chuyển bí pháp của bản thân, muốn tránh thoát ra khỏi chỗ này nhưng lại hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
Từ lúc hắn bị hút vào trong viện lạc, chính bản thân hắn cũng giống như Hoàng Linh quận chúa, Hồng Nguyệt, cũng trở nên mù lòa, điếc và câm.
Không cần biết hắn hét như thế nào, không cần biết hắn vận chuyển bí thuật ra làm sao, tất cả lực lượng đều tự động biến mất.
Không cách nào mang tới một chút tác dụng nào.
"Hừ!"
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh phát ra giống như lôi đình, chấn vào trong đầu của vị lão giả kia.
Lão giả áo xám vốn còn đang ra sức giãy giụa, nhưng theo tiếng hừ lạnh này vang lên, lập tức trở thành ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc nổ vang, vang lên ông ông, hồn phách như sắp phải bay ra ngoài.
Khả năng phản kháng của bản thân sụp đổ ngay lập tức.
Phốc phốc!
Dưới tác dụng của lực lượng vô hình, lão giả áo xám này lập tức rơi vào hôn mê, ngã nhào xuống đất.
···
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng không động đậy, ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm chặt lại, khu vực bên ngoài thân thể đang lóe lên bốn loại ánh sáng hoàn toàn khác biệt nhau.
Tím, đen, xanh, vàng.
Bốn loại màu sắc biến hóa không ngừng.
Mỗi một lần dao động đều có thể tràn ngập ra từng đợt lực lượng kinh khủng mà cường đại.
Theo bốn loại màu sắc này biến hóa không ngừng, bốn cái vòng xoáy quỷ dị ở khu vực bên ngoài thân thể của hắn cũng đang không ngừng tiến hành dung hợp với nhau.
Liên tục thất bại, liên tục dung hợp.
Mỗi một lần dung hợp lại đều có thể tạo thành dao động vô hình đáng sợ.
Ròng rã hai ngày trôi qua, hắn ở trong phòng thử tới không ít hơn mấy trăm lần.
Mặc dù có bảng thông tin độ thành thạo bên cạnh, nhưng loại dung hợp này cũng cực kỳ không dễ.
Sau khi bốn cái vòng xoáy dung hợp lại, nhiều nhất chỉ khoảng bảy tám giây sau là sẽ tan rã ra lần nữa.
Mà lần này, chính vào lúc hắn đang trong quá trình tìm tòi và dung hợp, Hoàn Linh quận chúa và nữ tử Hồng Nguyệt kia đột nhiên xâm nhập vào trong viện tử của hắn.
Dương Phóng xuất phát từ việc muốn thử lĩnh vực bốn vực hợp nhất, lúc này mới đột nhiên động thủ.
Mắt thấy bốn vực hợp nhất bên người sắp tiêu tán lần nữa thì hắn nhướng mày, vẫn là thu hồi lĩnh vực đang bao phủ trong sân lại.
Xoát!
Trong sân, bóng tối quỷ dị giống như thủy triều, bắt đầu nhanh chóng lui bước, trùng trùng điệp điệp, một lần nữa chui vào bên trong phòng.
"Bốn vực hợp nhất vẫn là quá khó khăn."
Dương Phóng thầm than khẽ trong lòng.
"Ừm?"
Đột nhiên hắn sinh ra phản ứng, lập tức mở bảng thông tin ra, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận