Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1047 - Ở đâu cũng có loại người buồn nôn!



Chương 1047 - Ở đâu cũng có loại người buồn nôn!




Trong nhóm giao đổi của thành phố Phương xuất hiện thêm hơn ba mươi thành viên nữa.
Thành viên hiện tại đột nhiên biến thành 101.
"Một cái thành phố loại ba thế mà xuất hiện nhiều người xuyên không như vậy, đoán chừng Ma Đô, Kinh Sư sẽ xuất hiện càng nhiều hơn."
Dương Phóng suy nghĩ.
Cũng không biết lần trở về này, thế giới hiện thực lại có biến cố quỷ dị nào.
Hơn nữa!
Trải qua chuyện Huyền Đế tộc lần trước để trong lòng hắn luôn có chỗ lo lắng.
Đạo quả hình thức ban đầu ...
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Dường như có một cỗ lực lượng khổng lồ trong cơ thể mình mà mình không biết gì về nó, cũng không biết đây là tốt hay là xấu.
···
Chín giờ tối.
Chính là thời điểm cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Xe cộ, người đi đường, số lượng đông đảo, chen chúc nhau.
Các địa điểm vui chơi, tụ điểm ăn uống đều trong tình trạng quá tải.
Trường Đình nhai (phố).
Nằm trong một góc của một khu phố cổ ở thành phố Phương, nơi đây từng có rất nhiều chó hoang và mèo hoang qua lại, điều này đã thu hút rất nhiều Streamer tới đây để LiveStream.
Cũng có nhiều kẻ ngỗ ngược cố tình ngược đãi động vật ở đây để thu hút sự chú ý của người đời.
Cũng giống như đêm nay.
Trong một con hẻm tối.
Vừa đúng ở vào góc chết của camera giám sát.
Hai thanh niên mười tám mười chín tuổi, một mặt tươi cười, đổ thức ăn cho chó vào chậu, khe khẽ gọi về phía cách đó không xa.
"Tới, tới đây ăn, nhanh tới đây ăn đi."
Nơi xa.
Một con chó Corgi vừa mới lang thang qua đây không lâu, bộ lông bù xù, lấm lem bùn đất, hình như đã nhịn đói khoảng hai ba ngày, vốn đang cuộn tròn trong một cái gốc trong tường.
Lúc này nghe thấy tiếng đồ ăn cho chó được đổ vào trong bát sắt, vẫn là không nhịn được mà thò đầu ra nhìn, dùng sức khịt khit cái mũi, trong đôi mắt đenh nhánh sáng loáng lộ ra vẻ vô cùng thèm muốn.
Nó rên rỉ kêu lên một tiếng, sau đó thận trọng bước ra khỏi hốc trông tường, đánh bạo, bước từng bước một về phía hai thanh niên.
Sau khi hai thanh niên nhìn thấy con chó Corgi đi tới, nụ cười trên gương mặt họ càng rạng rỡ hơn.
"Đến, nhanh tới, ba ba thương ngươi, bên này có thức ăn, nhanh tới đây."
Hai thanh niên vừa khẽ hô vừa lắc thức ăn cho chó.
Một người trong đó càng là nắm lấy thức ăn cho chó, cẩn thận ném về phía bên con chó Corgi.
Con chó nhỏ Corgi đầu tiên là sợ hãi quay đầu bỏ chạy, sau đó sau khi thấy không nguy hiểm thì lại chậm rãi quay người trở lại, hai mắt màu đen nhánh nhìn vào hai thanh niên, sủa lên một tiếng, chậm rãi tới gần thức ăn cho chó trước đó được ném trên mặt đất.
Theo từng viên thức ăn cho chó được nó ăn vào trong bụng, Corgi dần dần buông lỏng cảnh giác, càng đi về phía gần với hai thanh niên hơn.
Hai thanh niên đều nở nụ cười, tiếp tục lắc lắc thức ăn cho chó còn lại trong bát, còn chủ động đẩy cái bát về phía chú chó Corgi nhỏ.
Chú chó Corgi nhỏ đầu tiên ăn hai miếng mang tính thăm dò, sau khi cảm thấy không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Hai thanh niên chậc chậc một cái.
Thanh niên bên trái vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó Corgi nhỏ, sau đó bắt đầu vuốt ve sau gáy rồi vuốt ve khắp sống lưng.
Chú chó Corgi nhỏ đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, phát ra tiếng rên rỉ, hai tai cũng cụp xuống, giống như cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác hiện giờ.
"Vật nhỏ, con đường làm giàu sau này của hai anh em chúng ta, xem như đều nhờ vào ngươi."
Nụ cười trên mặt thanh niên bên trái dần trở nên tàn nhẫn, sau đó hắn đột nhiên đè gáy con Corgi nhỏ xuống, một tay khác lập tức nắm lấy chân sau bên trái của nó, đột nhiên bẻ gảy.
Răng rắc!
Ô ...
Con chó nhỏ Corgi lập tức hét lên một tiếng, toàn bộ chân trái phía sau của nó lập tức bị bẻ gãy, xương gãy dày đặc, máu tươi chảy xuôi, vô cùng thê thảm.
Hai thanh niên nhanh chóng lùi lại, sau đó lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi hình.
"Con người hiện tại đều có tấm lòng như vậy sao? Không yêu xin đừng nên làm hại, đi ngang qua Trường Đình nhai, vô tình gặp phải một chú chó Corgi bị gãy chân, ai nhẫn tâm hạ thủ được với một con chó con đáng yêu như vậy a, còn có lương tâm nữa không ..."
Thanh niên bên trái mở miệng với giọng đầy căm phẫn.
Ô, ô, ô...
Chú chó nhỏ Corgi kêu thê lương thảm thiết, tràn ngập sự bất lực và hoảng sợ, lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, muốn chạy đi nhưng gãy mất một chân sau, bò lên mấy lần thì lại ngã nhào lần nữa.
Sau khi ngã nhào thì lại động phải vết thương, khiến cho con chó Corgi liên tục phát ra tiếng kêu càng thảm thiết hơn.
"Mọi người nhìn xem nhìn xem, tất cả mọi người xem một chút a, đây là do kẻ súc sinh nào làm hại? Ô ô ô, con chó nhỏ này nào có tội tình gì, tại sao phải đối với nó như vậy, còn là người nữa sao ..."
Thanh niên bên trái tiếp tục hét lên giận giữ.
Số lượng người xem chẳng mấy chốc đã bắt đầu tập trung lại.
Từ mới đầu có hơn mười người, trong nháy mắt tăng lên tới khoảng mấy trăm người, số người xem còn đang liên tục gia tăng.
Có thể thấy rằng hai người này cũng có một số lượng người hâm mộ, nếu không không có khả năng động một tý lại nhiều người vào xem như vậy.
Trạm xe bus cách đó không xa.
Dương Phóng không động đậy, ánh mắt nhìn xuyên thấu khoảng cách hơn năm trăm mét, hắn nhìn thấy mọi thứ ở phía xa rất rõ ràng.
Ngay cả những tin nhắn trên màn hình, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quả nhiên!
Ở đâu cũng có loại người buồn nôn!
Sắc mặt hắn bất động, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào camera giám sát cách đó không xa một chút, trong lòng suy tư.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận