Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 13: Có người cố tình vứt bỏ thi thể?

"Thứ này vô dụng đối với các ngươi, nhưng đối với những người thượng đẳng như chúng ta mà nói lại là có tác dụng lớn, bất quá ta hiện tại không thể nói cho ngươi công dụng cụ thể, ngươi chỉ cần giúp ta chú ý một chút là được rồi, tóm lại về phương diện giá tiền thì mọi chuyện dễ nói."
Vương Đông Lai mỉm cười.
Trong lòng Dương Phóng lập tức chua chua, nắm bắt được mấy từ ngữ đặc thù trong miệng của đối phương.
Người thượng đẳng ...
Tới lúc nào thì bản thân mình mới có thể trở thành người thượng đẳng đây?
Hắn không muốn ở lại lâu, quay người cáo từ rời đi.
Dương Phóng giấu ở trong người một khoản tiền lớn, vừa mới đi ra khỏi thương hội thì trong lòng đã lo lắng, một đường đi về phía nơi ở của mình, sợ gặp phải một số người có ý định để ý tới.
Ba lượng bạc, ở cái thế giới này chắc chắn có thể để cho người một nhà trong một năm không phải lo tới việc ăn uống.
Cũng may đoạn đường về nhà không xảy ra biến cố gì.
Vừa mới trở về, Dương Phóng đã đóng cửa phòng và khóa trái cửa từ bên trong, lấy công cụ ra, ở dưới gầm giường nhanh chóng đào ra một cái hố sâu, sau đó cất giấu ba lượng bạc và quyển bí tịch kia tất cả đều cất vào bên trong cái hố sâu này, ngay cả khối Hắc Tinh thạch kia cũng chôn cùng luôn.
Cho tới lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó,. Dương Phóng đổ ra một viên đan dược, sau khi quan sát một lúc thì lập tức sử dụng.
Dưỡng Khí đan, là đan dược tuyệt hảo cho việc tu luyện nội công, có thể làm tăng tốc độ tu luyện nội công.
Một viên đan dược vừa được ăn vào, hắn đã cảm thấy trên dưới quanh người truyền tới một loại cảm giác ấm áp.
Dương Phóng không lãng phí thời gian nữa, lập tức khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Dương Viêm quyết.
Một giờ chẳng mấy chốc đã trôi qua rất nhanh, loại cảm giác ấm áp trên người kia cuối cùng cũng bắt đầu biến mất một cách từ từ, cho đến khi thân thể khôi phục lại bình thường.
Hai mắt của hắn lại mở ra lần nữa.
Chỉ thấy Dương Viêm quyết quả nhiên thay đổi, từ lúc mới bắt đầu là nhập môn (6/100) lập tức biến thành nhập môn (21/100).
"Nói theo một cách khác thì một viên Dưỡng Khí đan có tể cung cấp 15 điểm kinh nghiệm? Dược hiệu của một viên đan dược có thể duy trì trong một giờ."
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn mua tám viên, chắc là có thể tăng điểm kinh nghiệm của tâm pháp lên tới hơn một trăm điểm.
Cũng không biết có thể cùng lúc sử dụng hai viên đan dược được hay không?
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì hắn vẫn là không dám làm liều, vẫn như cũ chỉ đổ ra một viên đan dược rồi nuốt xuống.
Loại cảm giác ám áp kia lại bắt đầu xuất hiện trong cơ thể của hắn một lần nữa.
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua.
. . .
Ở một nơi khác.
Ba bộ thi thể đám người Triệu Cương được Dương Phóng tách ra ném ở ba nơi khác nhau cuối cùng cũng được người phát hiện ra.
Triệu Hổ ca ca của Triệu Cương một mặt kinh sợ, không dám tin vào tai của mình, mang theo một đám người, vô cùng lo lắng đi về phía chỗ rãnh nước bẩn nơi phát hiện ra thi thể đệ đệ của mình.
Đợi đến sau khi hắn chạy tới chỗ đó thì lập tức như muốn rách cả mí mắt.
Chỉ thấy đệ đệ nhà mình chết một cách vô cùng thê thảm, trên người máu me đầm đìa, xuất hiện bảy tám vết thương, sau cùng là một vết thương trí mạng xuất hiện ở khu vực ngực.
"Là ai? là ai ra tay độc ác như vậy?"
Triệu Hổ tức giận quát lớn.
"Hổ ca, không biết là ai làm, hai người là Vương Nhị và Lưu Ngũ thường xuyên chơi cùng với Triệu Cương, tất cả cũng đều chết cả rồi, thi thể đều được người nhà của mỗi người mang về, tuy nhiên địa điểm tử vong của hai người này lại không cùng ở một nơi với Triệu Cương, một tên thì ở mương nước phía nam, một tên thì ở trong con hẻm nhỏ phía đông, giống như là có người cố ý tách ra vậy."
Một người đàn ông to cao bên cạnh mở miệng nói.
"Có người cố tình vứt bỏ thi thể?"
Triệu Hổ tức giận nói.
"Đúng vậy, cũng không biết Triệu Cương gần đây đã đặc tội với người nào."
Người đàn ông bên cạnh suy nghĩ một lát rồi nói.
Muốn nói tới việc Triệu Cương đã đắc tội với người nào thì tuyệt đối không ít.
Người này dựa vào huynh trưởng nhà mình là tiểu đầu mục ở bến tàu, thường xuyên bắt nạt một số thợ thuyển, không ít người đều bị hắn bắt nạt tới làm cho rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ, hắn có cái ngày hôm nay dường như đã được quyết định từ lâu rồi.
"Hổ ca, ta lại cảm thấy có người có chút khả nghi!"
Đột nhiên, một người đàn ông xấu xí ở bên cạnh, sờ lên cái cằm, nói ra những gì hắn nghĩ.
"Ai?"
Triệu Hổ vội vàng hỏi.
"Ta nhớ hôm qua ở lúc bắt đầu làm việc, ba người Triệu Cương đặc biệt muốn ngăn cản một tên gia hỏa tên là Dương Phóng, tìm hắn vay tiền, đáng tiếc sau đó không vay được, tới lúc trời gần tối la lại bắt gặp Triệu Cường, lờ mờ nghe được hắn nói buổi tối muốn tới trong nhà Dương Phóng để tìm kiếm thứ gì đó ..."
Người đàn ông xấu xí kia nhỏ giọng nói.
"Là hắn?"
Triệu Hổ lộ vẻ mặt kinh sợ.
Đệ đệ nhà mình có đức hạnh gì, hắn hiểu hơn so với ai khác.
Không phải là Triệu Cương có ý đồ gây bất lợi cho Dương Phóng vào ban đêm nên bị Dương Phóng giết ngược đó chứ?
"Dương Phóng ở đâu? Hôm nay có đi làm không?"
Triệu Hổ vội vàng quát hỏi.
"Thưa Hổ ca, hôm nay Dương Phóng không đi làm!"
Người đàn ông xấu xí kia lập tức lắc đầu trả lời.
Hắn vốn là người khôn khéo, tối hôm qua nghe được câu chuyện của mấy người Triệu Cương thì biết Dương Phóng chắc chắn sẽ gặp phải chuyện không may, lại không nghĩ tới ba người Triệu Cương lại chết vào sáng sớm ngày hôm nay, này không cần nghĩ cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận