Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 130: Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn là được rồi.

"Nếu như không đủ mà nói, ngươi tìm ta hỏi là được, Hắc Hổ bang bây giờ khả năng chỉ còn lại mỗi ta và ngươi là còn sống sót, tám phòng tiểu thiếp và ba đứa con trai của ta ngày hôm đó tất cả đều đã chết rồi, ta trở thành người cô đơn, dưới đất còn cất giữ tám trăm cân gạo, ngươi đến chuyển đi, dù sao một mình ta ăn cũng không hết."
Lưu trưởng lão nói.
"Lưu trưởng lão, xin gửi lời chia buồn."
"Những gì đã qua thì cho qua cả đi thôi, sau tất cả, chúng ta vẫn là phải nhìn về phía trước."
Lưu trưởng lão vỗ vào bả vai của Dương Phóng, nói: "Sau này ngươi cần bất cứ thứ gì thì hãy đến tìm ta, trước đó ta đã tích trữ rất nhiều thứ, chỉ một mình ta thì chắc chắn không dùng hết được!"
Dương Phóng gật đầu liên tục.
"Được rồi ta tiếp tục đi về phía trước xem một chút."
Lưu trưởng lão chỉ về phía trước.
"Lưu trưởng lão đi thong thả!"
Hai người chào tạm biệt nhau như vậy.
Nửa giờ sau, Dương Phóng vừa mới trở về không được bao lâu, bên ngoài đã xuất hiện một bóng người lén la lén lút.
"Chưởng quỹ có ở đây không?"
Bóng người kia hô về phía cửa hàng từ xa.
Dương Phương lộ vẻ nghi hoặc, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc áo bông sẫm màu đang nhìn sang đây, sau khi nhìn thấy Dương Phóng thì vẻ mặt mừng rỡ, nói: "Dương Phóng, còn nhớ ta không? Là ta, Địa Sản Tiểu Hồ đây!"
Chẳng mấy chốc Dương Phóng cũng đã nhận ra người tới là ai, lập tức bước nhanh đi ra, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi cũng không bị làm sao, thật sự là quá tốt rồi, người Lam tinh chúng ta nhắc tới cũng là phúc lớn mệnh lớn tạo hóa lớn, lần này may mắn còn sống sót ít nhất phải có tới năm sáu mươi người."
Địa Sản Tiểu Hồ vui vẻ nói, "Được rồi, nói ngắn gọn, hiện tại Quách đội trưởng, Tưởng đội trưởng chuẩn bị dẫn theo chúng ta những người Lam tinh đi chiếm lĩnh nơi định cư này, xây dựng nơi này trở thành căn cứ giành cho Lam tinh chúng ta, cố ý để cho ta tới đây liên hệ với những người Lam tinh may mắn còn sống sót khác, ngươi nhanh đi cùng với ta đi!"
"Chiếm lĩnh nơi định cư!"
Khuôn mặt Dương Phóng lộ ra vẻ giật mình.
Đám gia hỏa này to gan như vậy sao?
"Thật ra thì thực lực của ta rất kém cỏi, chỉ có Nhị phẩm sơ kỳ, sợ là sẽ không giúp được cái gì ..."
Dương Phóng nói.
"Không nên nghĩ như vậy, lần này là hành động tập thể chứ không phải chỉ dựa vào võ lực của cá nhân, huống hồ Quách đội trưởng là cao thủ Ngũ phẩm, Tưởng đội trường cũng là Tứ phẩm đại thành, chẳng mấy chốc là có thể đột phá, tới lúc đó chúng ta chính là có hai cao thủ Ngũ phẩm tọa trấn, thừa sức chiếm lĩnh nơi định cư này, ngươi trước tiên cứ đi theo ta đi."
Địa Sản Tiểu Hồ không nói lời gì, định dắt Dương Phóng đi về phía bên ngoài.
Dương Phóng tránh thoát bàn tay của hắn, nói: "Được rồi, ta không đi đâu, ta bây giờ chỉ muốn làm một tên chưởng quỹ đàng hoàng, thực sự không muốn tranh bá!"
"Ngươi!"
Địa Sản Tiểu Hồ kinh ngạc nhìn về phía Dương Phóng, "Tại sao ngươi không có ý thức vinh dự tập thể như vậy? Đây là chuyện mưu cầu lợi ích cho tất cả người Lam tinh, một khi gây dựng được nơi định cư này, ngươi cũng sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa sau này trở về thế giới hiện thực, Trình đội trưởng chắc chắn sẽ để cho chúng thừa cơ nắm bắt nơi định cư này."
"Ta là thực sự không muốn, xin lỗi."
Dương Phóng từ chối lần nữa, nói: "Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn là được rồi."
"Ngươi cái tên gia hỏa này đúng là không có chí tiến thủ, người chờ đó, sau này ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận!"
Địa Sản Tiểu Hồ tức nghiến răng.
Hắn thực sự không nghĩ tới trong số những người Lam tinh vậy mà còn có loại hèn nhát như vậy!
Người như vậy đã được định sẵn cả một đời tầm thường.
Hắn lập tức nổi giận phất tay áo rời đi.
Dương Phóng sôi trào trong lòng.
Đám người này thật không biết chữ chết là viết như thế nào.
Gây dựng nơi định cư?
Nói nghe thì dễ?
Tam Hà bang thế nhưng có thể nói là côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, xem như bang chủ bị chính mình xử lý, nhưng còn có trưởng lão, các thành viên cốt cán, muốn nuốt được nơi định cư này chắc chắn sẽ phải nổi lên xung đột với Tam Hà bang.
Đám người Lam tinh này ít nhất cũng phải chết một nửa!
Tuy nhiên!
Vẫn là câu nói kia.
Hắn bây giờ cái gì cũng không muốn hỏi, mọi chuyện lấy khiêm tốn phát triển làm chủ.
. . .
Ở một cái sân rộng chiếm diện tích rộng lớn.
Nơi này vốn là tổng bộ của Mông Phương thương hội.
Sau khi Mông Phương thương hội gặp phải cảnh bị tàn sát, toàn bộ thương hội gần như chết hết.
Hiện tại nơi này đã trực tiếp trở thành địa điểm tụ tập của người Lam tinh.
Trong sảnh rộng rãi.
Bóng người lít nha lít nhít, tập trung lượng lớn người Lam tinh ở lại đây.
Tưởng Khai kiểm tra cẩn thận lại một chút, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Nơi này có tới 62 người Lam tinh tập trung ở đây.
Bọn họ thực sự không nghĩ tới thế mà còn có nhiều người Lam tinh may mắn còn sống sót như vậy.
Có 62 người này ở đây, chuyện lớn có thể thành.
"Tiểu Hồ, ngươi đã tới, còn có người sống sót nào nữa không không?"
Tưởng Khai lập tức nhìn về phía Địa Sản Tiểu Hồ.
Địa Sản Tiểu Hồ từ bên ngoài chạy vào tức giận và nói: "Móa nó, đừng nói nữa, gặp phải một kẻ hèn nhát, chưởng quỹ cửa hàng Vạn Xuân vẫn còn sống, nhưng khi ta tới mời hắn, hắn lại trực tiếp từ chối ta, nói hắn chỉ muốn yên ổn làm một tên chưởng quỹ, không muốn tham gia tranh bá, tại sao có thể có loại người như vậy, không có một chút cảm giác vinh dự tập thể nào cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận