Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 189: Võ kỹ Linh cấp?

Trên đó chiếc thuyền đó, đứng sừng sững một bóng đen cao lớn khác thường.
Dưới ánh trăng mông lung, mơ hồ có thể thấy được trên đầu của đối phương đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn màu đỏ, giống như ma quỷ, tỏa ra khí tức mờ mịt.
Và gần như ngay khi lão giả này nhìn thấy Dương Phóng, Dương Phóng bước ra một bước, thân thể như nhập ma, quỷ dị khó lường, giống như dung nhập vào bóng tối, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó, lập tức bước qua bảy tám mét trên mặt nước, xuất hiện ở trước mặt lão giả.
Đạp Tuyết công!
Hắc Băng chưởng!
Phịch!
Một chưởng vỗ ra, năm ngón tay to lớn tràn ngập một cỗ hàn khí âm trầm, kinh khủng mà yêu dị, phong tỏa không khí, năm ngón tay giống như lệ quỷ âm phủ, phong tỏa ngăn cản mọi đường lui của lão giả.
Vẻ mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, rốt cuộc phản ứng kịp.
Giỏi lắm tặc tử!
Hắn không vội mở miệng kêu cứu, vội vàng dốc hết toàn lực vận chuyển công lực, hai tay vung vẩy liên hoàn, khoanh tròn liên tục, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi ra phía sau, muốn tạm thời ngăn cản lực chưởng của đối phương.
Chỉ là tốc độ động thủ của đối phương quá nhanh, lực lượng quá lớn.
Như bẻ gãy nghiền nát!
Răng rắc!
Vừa đối mặt một cái, hai cánh tay của hắn đã bị gãy xương, như là bị đá lớn vạn cân đập trúng, lực lượng kinh khủng lập tức tác dụng vào trên khu vực bộ ngực của hắn, phịch một tiếng, toàn bộ xương ngực, toàn bộ xương sường đều vỡ nát, thân thể bay ngược ra đằng sau, va chạm vào ngôi nhà.
Ở trong ngôi nhà trúc nhỏ.
Bạch Thành Phong sớm đã nghe thấy động tỉnh, thân thể nhanh chóng lao tới.
Tròng mắt hắn co rụt lại, lập tức nhìn thấy được thân ảnh của Dương Phóng.
"Muốn chết!"
Soạt!
Đầu ngón chân điểm trên mặt đất, thân thể giống như đang dịch chuyển tức thời, mang theo cơn gió mạnh lập tức xuất hiện ở gần Dương Phóng, không nói một lời, đi lên chính là tung ra cả hai quyền, lúc lên lúc xuống hung hăng đấm mạnh về phía Dương Phóng.
Thập Tự quyền!
Dương Phóng nhìn cũng không nhìn, lại không tránh né chút nào, lập tức lật bàn tay lên, dựa vào chiều cao vạm vỡ của mình hung hăng vỗ về phía trán của Bạch Thành Phong.
Trên mặt Bạch Thành Phong lộ ra vẻ kinh hãi.
Tên này điên rồi sao?
Hắn vội vàng thu hồi nắm đấm, nghênh đón lực chưởng của Dương Phóng.
Bịch bịch một tiếng, lực lượng của hai người va chạm vào nhau, tạo ra gió lớn hò hét, vù vù rung động.
Bàn ghế bên trong gian nhà trúc nhỏ bị chấn động đến đổ nát.
Thân thể hai người tất cả đều nhanh chóng lùi lại ra sau.
Dương Phóng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Lập tức cảm nhận được hai cỗ lực lượng vô cùng quỷ dị đang nhanh chóng đánh vào trong người của hắn, vặn và vặn vẹo như hai con giao long, khó mà ma diệt, giống như là vật sống vậy.
"Võ kỹ Linh cấp?"
Hắn nhìn về phía Bạch Thành Phong một lần nữa.
Chỉ thấy Bạch Thành Phong hiển nhiên cũng không khá hơn.
Hắn dính một chiêu Hắc Băng chưởng đại thành viên mãn, vẻ mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, cánh tay run rẩy, cảm nhận được cả nửa người trở nên vô cùng lạnh, kinh mạch tê dại.
"Ngươi là ai?"
Bạch Thành Phong mở miệng quát.
Phịch!
Dương Phóng không nói thêm một lời nào nhanh chóng lao về phía trước, như là gió táp mưa rào, căn bản không cho Bạch Thành Phong có cơ hội để nói chuyện.
Hắn chỉ cầu giải quyết chiến đấu nhanh chóng, không muốn dây dưa lâu thêm một chút nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Toàn bộ căn nhà trúc ở giữa hộ bị đánh cho không còn hình dáng.
Hai đạo thân ảnh đang giao thủ một cách nhanh chóng, từng tiếng nổ vang truyền đến không ngừng, những nơi đi qua, bàn ghế tất cả đều nổ tung.
Bạch Thành Phong hết lần này đến lần khác né tránh, gào thét trong lòng, vừa uất ức vừa điên cuồng.
Đây rốt cuộc là người nào?
Lực chưởng thật là khủng khiếp!
Cứ mỗi lần đối phương đánh ra một chưởng đều khiến hắn lạnh từ đầu đến chân, kinh mạch run rẩy, lông tư dựng đứng, cần phải liều mạng vận chuyển chân khí mới có thể ngăn cản được.
Bọn họ tự vấn lòng, chưa bao giờ từng gặp phải võ kỹ Linh cấp như vậy!
Trong mắt hắn, nghiễm nhiên đã xem Hắc Băng chưởng võ kỹ Phàm cấp trở thành võ kỹ Linh cấp giống như Thập Tự quyền của hắn vậy.
Căn bản sẽ không nghĩ tới đây chẳng qua chỉ là võ học Phàm cấp có hơi mạnh chút mà thôi.
Bạch Thành Phong giao thủ liên tục hơn mười chiêu, cũng đã cảm nhận được hai cánh tay của mình giống như hoàn toàn chết lặng vậy, hoàn toàn không ngăn cản nổi đối phương nữa.
Thực sự quá rét lạnh!
Càng quan trọng hơn chính là, gia hỏa này còn đang hạ độc!
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hắn tối thiểu đã ngửi thấy mùi của mười lấy loại kịch độc.
Điều này làm cho Bạch Thành Phong càng uất ức hơn.
Hắn rất muốn quát lớn một tiếng, nhưng ở vào thời khắc mấu chốt cái quát này cũng không kêu lên được, chỉ hy vọng mọi người trong nhà có thể nghe thấy được động tĩnh, chạy tới đây sớm một chút.
Ầm!
Bạch Thành Phong lại khom cánh tay lại ngăn cản lần nữa.
Lại một lần nữa bị lực chưởng cuồng bạo của Dương Phóng hung hăng đánh vào trên chỗ khuỷu tay.
Khí tức lạnh lẽo và độc hại khủng khiếp nhanh chóng lao về phía khí tức của hắn.
Một đòn không phá, Dương Phóng lại hai tay liên hoàn, mang theo khí tức gay mũi liên tục đánh ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tấn công liên tục ba chưởng.
Chân khí hộ thể của Bạch Thành Phong cuối cùng đã bị hắn đánh nát hoàn toàn, trong lòng không thể không hoảng hốt, hoảng sợ kêu to, "Gia gia cứu ta!"
Phịch!
Hắn bị một chiêu của Dương Phóng đánh vào trên ngực, thân thể lập tức bay ngược ra sau, xương cốt lõm vào, mảnh xương vụn vặt nhô ra phía sau.
Dương Phóng nhanh chóng lao tới, giật lấy một túi tiền từ trong người Bạch Thành phong, sau đó nhanh chóng lao tới trước đống bàn đổ nát, cầm quyển trục kia lên cuốn lại rồi nhét vào trong người, sau đó quay người chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận