Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 191: Lão phu hiểu rõ hơn so với ai khác

Giờ phút này.
Khu vực của Bạch gia.
Một mảnh hỗn loạn và rung động.
Tất cả các đệ tử và hộ vệ của Bạch gia vội vàng chạy tới, đứng trên những chiếc thuyền nhanh, tập trung tại tòa nhà trúc nhỏ ở giữa hồ.
Bạch Long Hiên trưởng lão Thập Tự môn, khuôn mặt già âm trầm, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể nằm trên đất.
Người thừa kế trẻ tuổi xuất sắc nhất của Bạch gia! Bạch Thành Phong!
Lại bị người dùng một chưởng đấm chết ở trong nhà của mình.
Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã!
Hắn hận không thể lập tức ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng để xả cơn giận này.
"Phụ thân!"
Đúng lúc này, một chiếc thuyền nhanh chạy tới, trên thuyền là một người đàn ông trung niên, sắc mặt kinh ngạc, quần áo xốc xếch, mở miệng nói: "Vừa rồi ta gặp phải tên thích khách kia, đối phương hét ra Lôi âm, để cho ta mất đi ý thức trong nháy mắt ... đây là ... Thành Phong!"
Người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi sắc mặt, để ý tới thi thể nằm trên đất, vội vàng chạy tới.
"Thành Phong bị giết?"
Người đàn ông trung niên kinh ngạc thốt lên.
Bạch Long Hiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên nghe được mấy tin tức quan trọng từ người đàn ông trung niên.
"Bạch Phong, ngươi vừa mới nói cái gì? Thích khác mà ngươi gặp phải kia, trong miệng đối phương hét ra Lôi âm?"
Bạch Long Hiên híp mắt lại, một tia sáng lạnh nổi lên, sát cơ trong lòng đang nhanh chóng cuộn trào.
"Đúng vậy phụ thân, chắc chắn là cái tên kia giết chết Thành Phong!"
Bạch Phong giận dữ hét lên, nước mắt chảy dài trên mặt.
"Mẹ kiếp, dám tiếp cận Bạch gia ta!"
Bạch Long Hiên cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên hét lớn lên, bộc phát ra khí thế.
Ầm một tiếng, toàn bộ nơi gian nhà trúc tan hoang đều bị chấn động đến lắc lư.
Nước hồ hai bên bắn lên cao.
Trong khoảng thời gian này Bạch gia bọn họ và Hắc Long quân đang tìm kiếm tin tức của nạn dân ở khắp nơi.
Đối phương lại chủ động hạ thủ đối với bọn họ?
Bọn họ vốn còn tưởng rằng là thế lực khác đục nước béo cò, thừa cơ giết chết Bạch Thành Phong.
Tổ chức Thiên Thần!
Bạch Long Hiên nghiến răng nghiến lợi, một chưởng vỗ vào cây cột bên cạnh, vang lên một tiếng bặp rắc, toàn bộ cây cột thô to lập tức xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, lít nha lít nhít như muốn vỡ nát ra.
. . .
Thời gian một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trình Thiên Dã, Nhậm Quân và một đám người Lam tinh bên kia cùng lúc nhận được tin tức thì mừng rỡ trong lòng.
Bạch Thành Phong chết rồi?
Mối nguy của Thi Nghiên đã được hóa giải?
Vào giữa trưa.
Một đám người Lam tinh không thể chờ đợi để được gặp lại nhau tập trung lại một chỗ.
"Trình đội trưởng, ngươi xác định người tối hôm qua tự xưng là Tần Quảng Vương sao?"
Nhậm Quân hỏi.
"Đúng vậy, Nhậm đội."
Trình Thiên Dã gật đầu, "Chiều cao của hắn cao một cách bất thường, tối thiểu cũng phải khoảng hai mét, làm người lãnh khốc, không có tình người, hơn nữa theo tin tức truyền đến từ Bạch gia, Bạch Thành Phong là chết bởi một chưởng nặng, huyết dịch bị hàn băng phong bế lại, hoàn toàn khác biệt với tuyệt học của Hành Giả Võ Tòng, hiện tại xem ra, tối hôm qua bọn họ chắc là hai người cùng lúc hạ thủ."
"Có khả năng!"
Nhậm Quân ngưng trọng gật đầu.
Bạch phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, đông đảo cao thủ.
Một người muốn xông vào Bạch phủ vậy gần như không có khả năng!
Bên đối phương là một người đi giết người, một người phối hợp tác chiến, lúc này mới có khả năng!
Chỉ là!
Trong đầu Nhậm Quân cũng có những lo lắng tương tự như Trình Thiên Dã.
Một cái tổ chức nằm ngoài sự kiểm soát của quốc gia ...
Suy cho cùng thì vẫn là tai họa ngầm!
Hơn nữa người của đối phương hóa ra còn nhiều hơn ...
...
Buổi sáng hôm sau.
Chỗ ở của Chu trưởng lão.
Hương thơm ngào ngạt, sắc màu rực rỡ.
Mấy tên trưởng lão một mặt bất đắc dĩ đứng ở trong sân nhìn về phía Chu trưởng lão.
"Chu trưởng lão, kết quả bốc thăm ngày hôm qua là tất cả mọi người cùng nhau lập xuống, chẳng lẽ ngươi còn muốn vi phạm hay sao? Đã nói để cho đệ tử của ngươi xuống núi trú đóng đầu tiên, sau này mỗi tháng lại tiếp tục bốc thăm, vì sao ngươi còn cố ý vi phạm?"
Vương trưởng lão một người có quan hệ không tệ với hắn thở dài nói.
"Cái gì gọi là ta cố ý vi phạm?"
Trong sân, Chu trưởng lão sắc mặt lạnh xuống, nói: "Lão phu đã hạ lệnh, đám đệ tử kia không nghe ta thì ta có thể có biện pháp nào? Cùng lắm thì ta lại đi thúc giục là được rồi."
Mấy tên trưởng lão không còn gì để nói.
Chu lão gia đang đánh ý tưởng gì, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.
Đây căn bản là không muốn để cho đệ tử của mình đi ra ngoài chịu chết.
"Chu trưởng lão, tình huống trong môn ngươi không phải không biết, nếu thật sự chờ Huyền Vũ tông chia năm xẻ bảy, chỉ sợ ngươi một tên trưởng lão này cũng sẽ không thoải mái hơn, đến lúc đó ăn nhờ ở đậu đâu có được tiêu dao thoải mái như thế, sẽ khó như lên trời!"
Vương trưởng lão khuyên nhủ.
"Yên tâm, lão phu biết, trước mặt đúng sai rõ ràng, lão phu hiểu rõ hơn so với ai khác."
Chu trưởng lão đáp lại.
"Vậy thì tốt rồi, vậy chúng ta cáo từ trước đây, hy vọng ngươi phái đệ tử xuống núi sớm một chút!"
Vương trưởng lão nói.
Mấy người quay người rời đi.
Chu trưởng lão nở ra nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mấy người.
Mấy tên tên nào tên nấy cũng nham hiểm, làm sao các ngươi không phái đệ tử của mình đi chịu chết đi?
Huyền Vũ tông cũng không phải là Huyền Vũ tông của một mình ta.
Huyền Vũ tông không còn, các ngươi cũng giống vậy cũng đừng hòng thoải mái!
Hắn tin tưởng có người chắc chắn sẽ còn lo lắng hơn so với hắn.
Chu trưởng lão lộ ra vẻ mặt khinh thường, tiếp tục nằm ở trên ghế nằm phơi thân dưới ánh nắng mặt trời.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận