Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 230: Tịch Tà ngọc tiếp tục tăng giá

"Chủ nhân ở trên cao, tín đồ nguyện ý thành kính thờ phụng chủ nhân, vì chủ nhân mà dâng ra sinh mệnh, dâng ra linh hồn, mọi tín đồ đều thuộc về chủ nhân, chủ nhân sẽ ban cho chúng ta lực lượng, ban cho chúng ta được giải thoát ..."
Một bóng người thần bí cầm đầu có vẻ mặt cuồng nhiệt, hai tay giơ lên cao, tiến hành một loại nghi thức thần bí nào đó.
Những bóng người khác tất cả cũng làm như vậy, trong mắt dần hiện ra sự cuồng tín.
Mà ngay cả Nhậm Quân cũng dần dần trở nên đờ đẫn, ánh mắt dại đi ...
Từ trong ánh mắt quan sát của đứa bé nhìn xuống, giống như mọi thứ đều đang vặn vẹo, trong điện tràn ngập mùi hôi thối kỳ dị, giống như muốn để cho người ta chìm đắm, rơi vào bóng tối vô tận...
Nhưng đột nhiên!
Nhậm Quân theo bản năng rùng mình một cái, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, hiển hiện sự hoảng sợ.
Bức tượng kia có thể làm ảnh hưởng đến thần chí của con người?
Mà bản thân mình thế mà thoát khỏi?
Nhậm Quân không dám để lộ ra sơ hở mà tiếp tục lễ bái theo mọi người, trong miệng thì lẩm bẩm những câu kinh cuồng tín.
Nụ cười trên bức tượng ngày càng trở nên quỷ dị.
Sau đó, một chuyện xảy ra khiến Nhậm Quân càng kinh hãi hơn.
Phần bụng của bức tượng kia đột nhiên phồng lên một cách nhanh chóng, giống như thể nó được thổi phồng lên vậy, trong nháy mắt đã biến thành một bức tượng với dáng hình mang thai mười tháng, trên đó hiện ra dày đặc gân xanh thô to vặn vẹo, giống như giun đất đang di chuyển.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. . .
Từ trong bụng bức tượng đứa bé này rơi xuống từng viên thịt bóp méo màu đen, dính đầy vết máu đỏ thẫm, vừa rơi xuống dưới đã biến thành những đứa trẻ màu đen trông thật quỷ dị, phát ra tiếng cười hi hi quỷ mị.
"Những người nợ Hứa gia ở trong thành này một người cũng không thể buông tha ..."
Một bóng người ánh mắt mơ mơ màng màng, thì thào nói.
. . .
Ba ngày sau.
Bão tuyết đã hoàn toàn dừng lại.
Trận bão tuyết lần này kéo dài hơn so với bất kỳ lần nào, nó đổ xuống liên tục trong ba ngày, tạo ra những đống tuyết chất đống cao hơn một mét trước mỗi cửa nhà.
Sau khi xác nhận rằng bão tuyết đã dừng lại.
Rất nhiều người bắt đầu ra khỏi nhà, vung vẩy chiếc xẻng gỗ trong tay, ra sức xúc tuyết trong sân.
Khoảng cách rét đậm đi qua hiện tại vẫn còn rất sớm, mặc dù bão tuyết đã ngừng trong thời gian ngắn, nhưng về sau nhất định sẽ lại rơi xuống vào một thời điểm nào đó.
Bây giờ nếu như mà không xúc tuyết đi, chờ tới lần bão tuyết tiếp theo tới vậy ngôi nhà chắc chắn sẽ bị nhấn chìm trong tuyết.
Sáng sớm.
Dương Phóng đã kết thúc việc tu luyện của mình và tham gia vào đội ngũ xúc tuyết.
Trong nhà và ngoài sân, công việc đang diễn ra sôi nổi.
Tất cả tuyết đọng được hắn dùng mo hót rác hót đi rồi đổ vào con sông hộ thành ở xa.
Những người sống xung quanh cơ bản đều giống như hắn.
Những mảng lớn tuyết đọng được đổ xuống, cả dòng sông trong lúc nhất thời đều trở nên trắng xóa, như là một con Ngọc Long thật dài đang giương nanh múa vuốt.
"Ba ngày trôi qua, không biết Tịch Tà ngọc có lên giá không?"
Trong lòng Dương Phóng nghĩ về điều đó.
Hắn tiếp tục trở về làm nốt việc.
Mãi đến buổi chiều, tất cả công việc bận rộn mới kết thúc, mực vào chiếc áo bông màu đen đi về phía phố chợ.
Trong ba ngày liên tiếp, nhiều cửa hàng đã đóng cửa.
Cho đến hôm nay, các cửa hàng mới lần lượt mở cửa.
Có thể thấy rằng rõ ràng là có một bầu không khí căng thẳng trong đám đông.
"Tối hôm qua Tứ Phương minh lại xảy ra chuyện, trong nhà của một vị Đường chủ gặp phải kiếp nạn, một nhà từ già tới nhỏ mười bốn miệng ăn đều không ngoại lệ, toàn bộ đều đã chết thảm, kiểu chết giống y như đúc với trước đó."
"Tứ Phương minh xảy ra chuyện rồi? Là vị Đường chủ nào?"
"Nghe nói là Trương Nhậm đường chủ."
"Đúng rồi, ta nghe nói bên phía Hắc Long quân và Kiếm tháp cũng xảy ra chuyện, một vị cao thủ Bát phẩm của Kiếm tháp gặp tập kích, thật vất vả mới thoát được, theo như những gì hắn kể lại, hắn chính là bị Tà Linh tập kích."
"Không thể nào?"
"Lừa ngươi ta là chó, tốt nhất chuẩn bị Tịch Tà ngọc cho kỹ càng."
. . .
"Khách quan tới thật không khéo, tối hôm qua đã bán hết toàn bộ Tịch Tà ngọc rồi."
Bên trong cửa hàng Vạn Thông, chưởng quỹ khẽ lắc đầu.
"Bán hết rồi? Vậy bây giờ giá cả là bao nhiêu rồi?"
Dương Phóng hỏi.
"Giá cả bao nhiêu sao?"
Chưởng quỹ cười khổ nói, "Hiện tại có tiền chỉ sợ ngươi cũng không mua được, nhóm Tịch Tà ngọc cuối cùng cửa hàng chúng ta bán với giá 66 lượng bạc, bây giờ muốn dùng 67 lượng để mua cũng không được!"
Trái tim hắn đang rỉ máu, sớm biết như thế, trước đó không nên bán vội như vậy.
Mặc dù trên người hắn còn có một khối dự phòng, nhưng khối này là dùng để phòng Tà Linh, sao có thể lấy ra bán một cách tùy tiện được.
Hắn có một loại trực giác, chuyện Tà Linh không giải quyết thì về sau giá Tịch Tà ngọc sẽ còn phải tăng lên nữa.
Trước đó không phải hắn không có suy nghĩ đến việc tích trữ Tịch Tà ngọc mà căn bản là không cần thiết.
Bởi vì trong thành ở trước đây đã xảy ra chuyện Tà Linh, thế nhưng chẳng bao lâu đã được Hắc Long quân trấn áp, lúc đó giá của Tịch Tà ngọc cũng trong một lần tăng lên giá cao tới 63 lượng, nhưng về sau thì lập tức giảm xuống 50 lượng, rất nhiều người phải chịu thiệt thòi đến ngay cả quần lót cũng bị mất.
Tình huống lần này hắn cho rằng sẽ giống với lần trước.
Cho nên bán ra với giá cao tới 66 lượng bạc, chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới ...
Cái giá cao tới 66 lượng bạc này còn chưa phải là đỉnh điểm.
"Được rồi, đa tạ chưởng quỹ."
Dương Phóng gật đầu, quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận