Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 296: Bức tượng khôi phục

Nếu muốn giết nhiều người như vậy cùng một lúc, vậy cần phải có tu vi gì? (Cảnh giới theo mình nghĩ thì là Nhất phẩm ... Nhị phẩm, còn tu vi thì là Nhất phẩm sơ kỳ, trung kỳ).
Sư Linh Vận thế nhưng là Thập phẩm!
Hơn nữa Sư Linh vận chỉ tới sớm hơn so với hắn một lát mà thôi ...
Này chẳng phải là nói, hắn suýt chút nữa thì chết một cách bi thảm rồi sao?
Lông tơ trên người Từ trưởng lão lập tức dựng đứng cả lên, nhanh chóng rời đi, không dám ở lại đây lâu thêm một chút nào nữa.
...
Bên trong gian phòng ấm áp.
Bếp lửa bốc cháy.
Một đám người Trình Thiên Dã uống dược dịch do Trần Thi Nghiên chuẩn bị, sự đau đớn trên người đã dần dần được giảm đi.
Mỗi người sắc mặt đều vàng như nghệ, thân thể gầy gò, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.
"Lần này gặp phải đại nạn không chết, thật đúng là nằm ngoài dự liệu!"
Trình Thiên Dã bưng chén thuốc, mở miệng nói lời cảm khái: "Thi Nghiên, người không bị bắt còn có bao nhiêu?"
"Trong khoảng thời gian này ta đang một lực liên hệ, tuy nhiên chỉ liên hệ được 21 người, những người còn lại vẫn còn chưa liên hệ được!"
Trần Thi Nghiên nói.
Bọn họ có rất nhiều người ở Bạch Lạc thành.
Không chỉ là người xuyên không ở thành phố Nam mà còn có người xuyên không của thành phố Phương trước đó di chuyển tới, cộng thêm người mới về sau, tổng cộng có 77 người.
Lần này bị bắt chỉ có 36 người trong đó có Trình Thiên Dã, Nhậm Quân mà thôi.
Hơn mấy chục người còn lại đều nấp ở những nơi khác.
Nhưng thật không may, trong khoảng thời gian này nàng ta dốc sức liên hệ nhưng cũng chỉ liên hệ được có 21 người mà thôi.
Về phần những người còn lại, tất cả đều không biết hiện đang trốn ở đâu.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày nàng ta tụng kinh ở quảng trường, chỉ có buổi tối mới đi ra ngoài để tìm kiếm.
Nhiều lần đều thiếu chút nữa thì gặp phải nguy hiểm.
"Đúng là vất vả cho ngươi."
Nhậm Quân mở miệng thở dài, "Là chúng ta mang thêm phiền phức tới cho ngươi, sau khi trở về tổ chức nhất định sẽ bù đắp cho ngươi!"
Trong thế giới hiện thực, Trần Thi Nghiên chẳng qua chỉ là một nữ sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhưng đã phải chịu áp lực rất lớn ở đây.
Chỉ cần nghĩ thôi là đã có thể cảm nhận được những khó khăn trong đó.
"Nhậm đội trưởng nói gì kỳ vậy, chúng ta hiện đang ở trong thế giới xa lạ, nếu như còn không đoàn kết lại thì ai có thể giúp đỡ được chúng ta?"
Trần Thi Nghiên nói.
"Đúng rồi, làm sao ngươi lại liện hệ được với tổ chức Thiên Thần?"
Trình Thiên Dã hỏi.
"Đêm đó sau khi ta chạy ra ngoài thông báo tin tức việc Thập Tự môn đã rơi vào tay giặc cho những người Lam tinh khác, sau đó trở về vào lúc đêm khuya thì lại gặp phải Tà Linh truy sát, kết quả ở vào thời khắc quan trọng nhất thì ta được Tần Quảng Vương cứu được, sau đó ta cầu hắn nhiều lần, hy vọng hắn có thể xuất thủ, nhưng tất cả yêu cầu đều bị hắn từ chối!"
Trần Thi Nghiên nói với giọng điệu phức tạp: "Lần này ta cũng không biết, tổ chức của bọn họ thế mà thật sẽ ra tay giúp đỡ!"
Trong lòng một đám người Lam tinh càng chấn động cảm thán không thôi.
Tổ chức Thiên Thần quả nhiên đáng sợ!
Tổng Binh phủ, chính là hang ổ của tổ chức Tà Đạo.
Không chỉ có cao thủ Thập phẩm tọa trấn, thậm chí còn có sự tồn tại của Tà Mẫu.
Thế mà có thể bị diệt ngay lập tức chỉ trong một đêm.
Loại tin tức này nếu như truyền về thế giới hiện thực thì chắc chắn có thể tạo ra dao động to lớn trong tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
"Người mặc giáp đêm nay kia không biết có được tu vi bực nào rồi?"
Nhậm Quân nói nhỏ, "Còn có lão giả thần bí kia nữa, chỉ sợ cũng vô cùng cường đại."
"Không sai."
Trình Thiên Dã ngưng trọng gật đầu.
. . .
Màn đêm vắng lặng.
Khắp nơi đều là một mảnh yên tĩnh.
Mùi máu tanh tràn ngập trong Tổng Binh phủ.
Bức tượng đứa bé vốn bị một mồi lửa của Dương Phóng thiêu đốt thành trạng thái mơ hồ, vào lúc này, đột nhiên bắt đầu khẽ run lên, hai mắt đột nhiên mở ra, lóa lên một tia sáng kỳ dị, sau đó than thể giống như biến thành thể lỏng vậy, bắt đầu chữa trị cho bản thân.
Máu tươi rơi rụng vương vãn trên mặt đất, tất cả đều giống như đang bị khống chế chảy xuôi về phía bức tượng đứa bé.
Càng chảy càng nhiều.
Tốc độ khôi phục của bức tượng đứa bé cũng càng lúc càng nhanh.
Một lát sau.
Bức tượng vốn bị hư hại lại khôi phục trở lại hoàn chỉnh một lần nữa.
Toàn thân nó đen nhánh, khuôn mặt thì quỷ dị, từ dưới đất bò lên, chỉ cao khoảng 30 centimet, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tà mị, chậm rãi đi về phía bên ngoài cửa.
Khu vực trong thành.
Khắp nơi đều có cống rãnh thoát nước, giếng cạn và những ngôi nhà bỏ hoang.
Từng đứa bé quỷ dị màu đen lần lượt bước ra, như thể nhận được một tiếng gọi vô hình, chúng bắt đầu bò nhanh về phía trung tâm Bạch Lạc thành.
Những nơi bọn chúng đi qua, mặt đất đều xuy xuy rung động, bốc khói không ngừng.
Giống như một đám rắn độc bò qua.
Bên ngoài Tổng Binh phủ.
Bức tượng đứa bé quỷ dị kia, trên mặt vẫn lộ ra là loại nụ cười quỷ dị đó, nó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung.
Chỉ thấy mây đen tản ra và ánh trăng lạnh lùng.
Dưới sự phản chiếu của ánh trăng trong ngàn, khiến cho khuôn mặt của nó càng trở nên quái dị hơn.
Sưu!
Nó đột nhiên cử động, nhanh chóng lao đi về phía nơi xa, lập lòe mấy cái trong nháy mắt rời khỏi nơi đây.
. . .
Tại nơi truyền tống trận đổ nát.
Đám cháy vẫn còn chưa dập tắt.
Chỉ còn lại một cái khung mơ hồ.
Xung quanh cái khung, xác người nằm la liệt, bê bết máu.
Tất cả đều là những dân phu bị Diệt Tà minh hạ độc mà chết vào ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận