Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 326: Ta muốn giết ngươi!

Hai người còn lại thì trong lòng giật mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, không thể tin được chuyện đang diễn ra.
Phốc phốc!
Ngay khi bọn họ quay đầu lại, hai bàn tay to lớn hung hãn đã nắm lấy đầu của hai người, giống như nắm một quả bóng da, hung hăng nện vào giữa, phát ra một tiếng phịch trầm muộn, đỏ trắng bắn tung tóe ra xung quanh.
"Ta đắc tội các ngươi chỗ nào, các ngươi vậy mà muốn động thủ đối với ta?"
Dương Phóng vẻ mặt âm trầm, ném thi thể trong tay đi.
"Hắn không có bị hôn mê!"
"Làm càn!
"Bắt lấy hắn!" "
Đội hình hai nam một nữ vừa thấy được cảnh này thì lập tức quát lớn một tiếng, không nghĩ ngợi chút nào nhanh chóng lao về phía đó, rút binh khí ra, một đạo hàn quang (ánh sáng lạnh trong trường hợp này chỉ sự sắc bén) nhanh chóng lao về phía thân thể Dương Phóng.
"Đồ đáng chết, ta đã xem nhẹ ngươi rồi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang đường chủ trở nên lạnh lùng, trường kiếm trong tay giống như có được sinh mệnh vậy, mang theo lực lượng cường đại mà đáng sợ, bóng loáng, giống như thẳng còn cong, chiêu thức huyền diệu nhanh chóng ám sát về phía thân thể của Dương Phóng.
"Ta đáng chết? Ta ở trên đường đi dường như chưa từng gặp qua các ngươi đi!"
"Tại sao?"
"Tại sao vẫn phải bám lấy ta?"
"Vì không gây chuyện ta thậm chí đã chủ động tránh đi rất nhiều người!"
Dương Phóng nói với giọng đáng sợ, thân thể to lớn như là một tòa tháp sắt không đổ, màu kim loại đen nhánh dưới ánh lửa được làm nổi bật lên lóe ra ánh sáng khó miêu tả, bất động không dao động, vô cùng kinh khủng.
Keng keng keng keng!
Công kích của ba người vừa cường đại vừa đáng sợ, cực kỳ dày đặc, giống như một trận mưa đá đáng sợ, đánh vào trên người Dương Phóng truyền đến những âm thanh chói tai, tia lửa bắn tung tóe.
Tất cả ba người đều thầm kinh hãi.
Bộ giáp của cái tên này lại cứng cỏi như vậy!
Soạt!
Bàn tay to lớn của Dương Phóng đột nhiên chộp lấy, xuyên qua bầu không khí nặng nề, giống như móng vuốt của rồng, trực tiếp chộp lấy trường đao của người đàn ông Cửu phẩm đỉnh phong, trường đao cứng cỏi đáng sợ lập tức bị Dương Phóng chộp được, giống như bị thần kìm kẹp chặt lấy vậy.
"Ngươi!"
Người đàn ông kia giật mình trong lòng, vội vàng muốn biến chiêu ném trường đao đi.
"Cút (Cổn)!"
Ầm ầm!
Một tiếng vang ngột ngạt, cả gian phong đinh tai nhức óc.
Ba người đều không có ngoại lệ, tất cả đều bị chấn động đến choáng váng, hồn vía suýt nữa bay ra ngoài.
Nhưng tu vi của bọn họ dù sao cũng không giống như người bình thường, chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, trong lòng giật mình một cái, vội vàng sử dụng thân pháp, nhanh như điện muốn nhanh chóng lùi lại.
Chỉ có điều tốc độ của người đàn ông Cửu phẩm đỉnh phong kia vẫn là quá chậm.
Trong nháy mắt khi hắn tỉnh táo lại, một quyền nặng nề của Dương Phóng đã như tia chớp đánh về phía cổ họng của hắn, giáp tay lạnh lẽo mang theo lực lượng kinh khủng giống như lưu tinh (tốc độ sao băng).
Thập Tự quyền!
Ầm!
Âm thanh nặng trĩu, xương cốt bung bét.
Người đàn ông này phun ra máu tươi, toàn bộ xương cổ đều của hắn đều bị đấm nát ngay lập tức, biến thành hơn chục mảnh, thật là kinh khủng.
Người đàn ông trợn mắt lên, gần như chết ngay tại chỗ, thân thể hung hăng bay ngược ra đằng sau.
"Hoàng sư huynh!"
Giang đường chủ và một người đàn ông khác kia hai mắt đỏ lên, kinh ngạc kêu lên.
"Ta muốn giết ngươi!"
Giang đường chủ quát lên một tiếng tức giận, lại lấn người mà tới, thanh trường kiếm giống như hóa thành bão táp, nhanh chóng rơi vào trên dưới toàn thân Dương Phóng, thân pháp như điện, giống như một cái bóng hình màu vàng, khó mà thấy rõ được.
Người đàn ông còn lại thì dùng hai cây Phán Quan bút vung vẩy lên, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, giống như ánh sáng lại như điện chớp, cũng cấp tốc đánh vào quanh người Dương Phóng.
Phán Quan bút, võ học vi kỳ môn!
Đặc biệt chú trọng lấy phá vỡ bề mặt, chuyên phá ngạch công, khí công, bế huyệt trong thiên hạ, cao thủ chết ở dưới đôi Phán Quan bút này của hắn không biết đã có bao nhiêu.
Chỉ có điều đôi Phán Quan bút này của hắn ngày hôm nay lại gặp phải bộ giáp của Dương Phóng, không nghi ngờ gì nữa không có chút tác dụng nào đáng nói.
Keng keng keng keng!
Phán Quan bút của hắn chạm vào trên người Dương Phóng phát ra liên tiếp tiếng chói tai, mỗi một điểm điểm ra gần như là những điểm yếu hại của Dương Phóng, nhưng toàn thân trên dưới của Dương Phóng được bao bọc cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài ra thì những nơi khác lấy ở đâu ra điểm yếu để mà điểm?
Dương Phóng trong lòng lãnh đạm, hai tay một mực che mắt, thỉnh thoảng tung ra một đòn Thập Tự quyền, cấp tốc đánh về phía hai người trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đợt âm thanh nặng nề đáng sợ vang lên không ngừng.
Trong nháy mắt đã giao thủ được hơn mười chiêu.
Phần lớn thời gian, Dương Phóng đều đang chủ động tiếp nhận công kích của bọn họ.
Cuối cùng!
Dương Phóng dần dần thăm dò được thực lực của hai người.
Hai người này yếu hơn quá nhiều so với Sư Linh Vận trước đó.
Đầu tiên là tu vi yếu hơn, Sư Linh Vận là tiếp cận Thập phẩm đỉnh phong, hai người này đều chỉ là vừa mới vào Thập phẩm.
Thứ hai nữa là thủ đoạn yếu, Sư Linh Vận chính là bậc thầy võ học loại tinh thần, thi triển thân pháp giống như ảo ảnh chồng chất, làm cho người khó mà nắm giữ, hai người này tuy rằng cũng có tu võ học loại tinh thần, nhưng tất cả đều không cách nào so sánh được với Sư Linh Vận.
Thứ ba, Dương Phóng trước đây không lâu đã đạt tới Cửu phẩm trung kỳ cộng với sự hỗ trợ tới từ bộ giáp này, hoàn toàn có thể chiến Thập phẩm!!
Cộng thêm hắn có Lôi âm hỗ trợ nữa.
Cho nên vào lúc này căn bản không cần phải sử dụng Bạo khí!
Nghĩ đến như vậy, trong lòng hắn phát lạnh, sát ý trong mắt tăng vọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận