Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 328: Tất cả đều chết đi!

"Đa tạ Hàn đại ca."
Trần Long gật đầu, nói: "Ta chỉ là đang nghĩ tới việc Giang đường chủ còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể có được thực lực cường đại đến như thế, thiên phú của nàng quả thực là đáng sợ."
Giọng điệu của hắn tràn đầy cảm xúc, khuôn mặt của thiếu nữ thông minh xinh đẹp trước đó lại hiện lên trong tâm trí của hắn một lần nữa.
"Đó là đương nhiên, thiên phú của Giang đường chủ được tính là số một số hai trong toàn bộ phân đường của chúng ta ở Bạch Trạch vực."
Hàn đại ca nở ra nụ cười tươi roi rói, quay đầu nói: "Đúng rồi, Ngải Bá Đặc, đám người mới trước đó kia là các ngươi tuyển được từ chỗ nào vậy?"
"Bọn họ sao? Bọn họ cũng là những người có lý tưởng cao cả mà chúng ta vô tình phát hiện ra, mỗi người đều có kiến thức sâu rộng, thuộc về những người có khả năng bồi dưỡng..."
Ngải Bá Đặc mở miệng cười nói.
. . .
Xoát xoát xoát!
Tiếng gió ào ào và sắc nhọn phía bên ngoài đang đến rất nhanh.
Một bóng người vô cùng chật vật, trong tay ôm lấy một cái thứ gì đó hình tròn, máu me đầm đìa, đang nhanh chóng tiếp cận về phía chiếc du thuyền hư hại bên này, sau khi lướt vài lần theo hướng thẳng đứng, cuối cùng hắn đã vững vàng đáp xuống trên boong tàu của chiếc du thuyền, trong lòng tràn đầy bi thương cùng tức giận, hai tay run rẩy, nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Hắn nhất định phải hỏi đám người Ngải Bá Đặc một chút xem là có đang cố tình che giấu tin tức gì hay không.
Giang sư muội tối nay lại chết thảm chết tới không toàn thây!
"Hóa ra đây chính là cứ điểm của các ngươi sao?"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn nặng nề vang lên ở đằng sau lưng Việt Vân Phong, vô cùng lạnh lùng và đột ngột.
Việt Vân Phong giật mình một cái, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Quả thực không dám tin.
Làm sao có thể?
Tốc độ của người này lại đáng sợ như thế?
Chỉ thấy cách hắn không xa, một thân ảnh cao lớn vạm vỡ toàn thân màu đen, ánh kim loại bóng loáng lạnh lùng hiện ra trong mắt hắn, sau lưng cõng theo hai cái bao cực lớn.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có một loại cảm giác khủng bố không nói ra được.
Đặc biệt là một đôi mắt, nó giống như lưỡi đao vậy.
"Đi mau!"
Việt Vân Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, sóng âm cuộn trào.
Ầm ầm!
Dương Phóng tung người nhảy lên, giống như một thiên thạch đen đáng sợ với lực lượng dữ dội và kinh khủng, xé nát không khí, trực tiếp hung hăng đáp mạnh xuống trên boong tàu, chấn động đến toàn bộ chiếc thuyền gỗ thiếu chút nữa thì nổ tung.
Soạt!
Không có bất kỳ lời giải thích nào, nắm đấm sắt của Dương phóng mang theo lực lượng kinh khủng, hung hăng điên cuồng đấm vào trên người của Việt Vân Phong, phát ra tiếng gió hú sắc bén chói tai.
Mọi người đang chuyện trò vui vẻ trong khoang thuyền, tất cả đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Là giọng của Việt đường chủ!"
"Không ổn, nhanh đi ra xem xét!"
Bọn họ vội vàng nhấc vũ khí lên lao nhanh ra khỏi khoang nhỏ trên thuyền.
Tuy nhiên khi vừa mới lao ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền thì nghe thấy một âm thanh kinh hoàng, chấn thiên động địa, sau đó đầu óc quay cuồng, tai ù đi, sắc mặt nhất thời trở nên đờ đẫn, giống như người mất hồn.
Một lúc lâu sau bọn họ mới phản ứng lại một lần nữa, thấy được cảnh tượng khiến bọn họ cực kỳ không thể nào tưởng tượng ra được.
Mỗi người đều một mặt hoảng sợ, trợn to mắt, thân thể vô thức run lên.
Dưới đêm trăng.
'Thiết Giáp Ma nhân' dữ tợn kinh khủng, thân thể cao lớn, lực lượng cuồng bạo, ánh mắt lạnh lùng, một bàn tay lớn đã trực tiếp xuyên thấu thân thể của Việt Vân Phong, từ trước ngực xuyên ra phía sau, nhấc toàn bộ thân hình của Việt Vân Phong giơ lên thật cao.
A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng của Việt Vân Phong, vang vọng dưới đêm trăng.
Những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống rơi vào trên người 'Thiết Giáp Ma nhân' rồi lại từ trên người Thiết Giáp Ma nhân tiếp tục lăn xuống, rơi vào trên boong tàu.
Trong tay Việt Vân Phong đột nhiên vẫn còn ôm chặt lấy một cái đầu xinh đẹp tuyệt mỹ.
Xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, lờ mờ có thể nhìn thấy chính là Giang đường chủ trước đó.
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy, quả thực giống như đang gặp ác mộng vậy.
Giang đường chủ chết rồi?
Việt đường chủ ... cũng đã chết?
Thiết Giáp Ma Nhân đáng sợ kia thế mà trực tiếp giết thẳng tới Tam Giang khẩu?
Làm sao có thể?
Phốc phốc!
Đột nhiên, máu tươi bắn tung tóe, xương cốt, nội tạng máu thịt (huyết nhục) bay múa lung tung, vô cùng thê thảm.
Sau khi Dương Phóng đấm thủng người Việt Vân Phong, hai tay đột nhiên kéo mạnh về hai bên, trực tiếp xé tan xác Việt Vân Phong ở trước mặt mọi người.
Hai đầu một nam một nữ lăn xuống trên boong tàu, vô cùng đáng sợ, khuôn mặt hướng về phía mọi người.
"Lại là các ngươi!"
Dương Phóng nói với giọng nói lãnh đạm, sau khi giết chết Việt Vân Phong, một đôi mắt rơi vào trên người Trần Long và Hàn đại ca, cau mày lại, nói: "Ba gia hỏa này có quan hệ gì với các ngươi? Là các ngươi mời tới sao?"
"Ngươi. . ."
Trần Long vô cùng sợ hãi tới mức nói không nên lời.
Hàn đại ca càng là tay chân lạnh buốt, vội vàng lùi lại.
Ngải Bá Đặc, Cái Á thì càng vô cùng sợ hãi, hận không thể quay đầu là chạy.
"Tổ chức ... Thiên ... Thiên Thần ..."
Hồn vía Ngải Bá Đặc như thể bay ra ngoài.
Đối phương thế mà một người có thể giết chết được Giang đường chủ, Việt đường chủ?
"Ừm?"
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ sắc bén.
Lại có người biết hắn?
"Được rồi, không cần biết các ngươi có quan hệ như thế nào với bọn họ, đã chạy trốn tới chỗ của các ngươi, vậy các ngươi ..."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng: "Tất cả đều chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận