Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 395: Đối chiến Ngô Tam Giang

Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, long trời lở đất.
Bốn phương tám hướng lập tức vang lên tiếng nổ đùng đùng đoàng đoàng kinh khủng.
Toàn bộ sân đều bị bùng nổ lên trong nháy mắt, rầm rầm ầm ầm nổ như pháo dây nổ.
Từng mảng từng mảng chân khí và lôi quang đang hoành hành mãnh liệt ở chỗ này, khí tức khủng bô giống như là sóng ánh sáng vậy, quét ngang xung quanh.
Hai bóng người cùng lục bay ngược ra đằng sau.
Dương Phóng cũng không đợi lâu thêm dù chỉ một khắc, sau khi ép đối phương lui, hắn vung bàn tay một cái giật đi bình ngọc ở trong tay của Trần Tuấn, thân thể dùng sức nhảy lên, lập tức điên cuồng lao vút về phía phương hướng nơi xa.
Ngô Tam Giang người mặc bộ đồ màu đen có thân hình thấp bé nhẹ cân bị bức lui lộ ra vẻ mặt tức giận, quát lớn một tiếng, tung người nhảy lên nhanh chóng đuổi sát theo sao thân thể của Dương Phóng.
"Ở lại cho ta!"
Người hắn tuy nhỏ bé nhẹ cân nhưng tốc độ lại cực nhanh, quần áo tung bay trong gió, phát ra tiếng phần phật phần phật.
"Thiên Tinh Ngọc tủy bị cướp rồi!"
Trần Tuấn kinh hoảng kêu to.
Trần Thiên Nghĩa người đang chiến đấu quyết liệt, lập tức hai mắt đỏ lên, gào lên một tiếng.
Những cao thủ còn lại trong sân thi nhau gào thét một tiếng, bỏ qua đối thủ, không nghĩ ngợi chút nào nhanh chóng điên cuồng đuổi theo về nơi xa.
Tuy nhiên cái đuổi theo này thế nhưng là trong nháy mắt đã làm cho tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Siêu phẩm trở xuống, đều không ngoại lệ, tất cả đều là thân thể nhoáng một cái, phun ra máu tươi.
Sau đó con mắt, lỗ mũi, miệng của mỗi người tất cả đều truyền đến cảm giác nóng bỏng.
A!
Chẳng mấy chốc đã có người áo đen ti vi Cửu phẩm ôm đầu hét thảm lên, thống khổ ngã nhào xuống đất.
"Có độc!"
"Trần gia thế mà hạ độc!"
"Đi mau!"
Những người còn chưa bị ngã xuống đều hét lên một tiếng kinh hãi, chống đỡ cơ thể, loạng chà loạng choạng, nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Trần Thiên Nghĩa cũng chấn động trong lòng, khó có thể tin nổi, tranh thủ đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Trần Tuấn.
Phát hiện đám người Trần Tuấn vẫn còn toàn vẹn không sao cả.
Người hạ độc giống như có ý tránh cho Trần gia?
Điều này làm cho chính hắn cũng hoài nghi có phải là đám người Trần Tuấn đang hạ độc hay không?
Nhưng chẳng mấy chốc, Trần Thiên Nghĩa phản ứng lại, tung người nhảy lên, lập tức điên cuồng đuổi theo về phía phương hướng Dương Phóng, trong miệng gầm gừ không thôi.
Thiên Tinh Ngọc tủy là Trần gia bọn hắn bỏ ra cái giá trên trời mới đấu giá được.
Bất kể như thế nào cũng không thể tiện nghi cho người khác!
Hai tên Siêu phẩm còn lại trong sân, tất cả cũng đều nhanh chóng lao ra ngoài, lao về phía phương hướng nơi xa.
Về phần những tên Cửu phẩm, Thập phẩm còn lại, đều không ngoại lệ, gần như tất cả đã đánh mất năng lực truy tung, vào lúc này từng tên trong lòng đều kinh hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Giết bọn họ!"
Một tên cao thủ của Trần gia quát lớn một tiếng.
Trong sân lại trở nên hỗn loạn thêm một lần nữa.
. .
Nơi xa.
Dương Phóng trên người mặc giáp nặng, nhưng tốc độ cực nhanh, sau khi giật được bình ngọc màu trắng vào trong tay thì không ngừng lại một khắc nào, trực tiếp điên cuồng chạy về phía nơi xa, Bằng Hư Lâm Không bộ + Lôi Quang bộ + Phong luật.
Cả người giống như hóa thành tia chớp, chạy nhanh trong gió, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Tuy nhiên tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng Ngô Tam Giang ở sau lưng cũng tương tự chẳng chậm hơn bao nhiêu.
Ngô Tam Giang chính là Siêu phẩm uy tín lâu năm, thực lực cao thâm, so với Trần quản sự còn phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, so với Hàn Vô Ảnh thì nhanh hơn nhiều nhưng không hiểu vì sao trước đó lại không bắt được Hàn Vô Ảnh, Ngô Tam Giang dựa vào tu vi kinh khủng của mình, vặn hết dây cót lên ba chân bốn cẳng đuổi theo ngay sát phía sau Dương Phóng.
Hơn nữa Ngô Tam Giang rất nhanh đã phản ứng lại.
Gia hỏa cướp Thiên Tinh Ngọc tủy đi này căn bản cũng không phải là Siêu phẩm.
Mà gia hỏa này chỉ là một tên Thập phẩm!
Chỉ là một tên Thập phẩm thế mà lại có thể cướp được Thiên Tinh Ngọc tủy từ trong tay của hắn.
Chuyện này quả thực là vô cùng châm chọc!
"Chết đi cho ta!"
Ngô Tam Giang nghiêm nghị quát một tiếng, thân thể giống như có tên lửa đẩy từ sau đít đột nhiên gia tốc, lòng bàn tay mang theo một cỗ khí kình dao động kinh khủng không gì sánh được, trong nháy mắt hóa thành màu trắng, lập tức hung hăng vỗ về phía thân thể của Dương Phóng, toàn bộ nhiệt độ trong khoảng không xung quanh nhanh chóng hạ xuống, xuy xuy rung động, giống như đang được đóng băng lại vậy.
Hàn Băng chưởng!
Keng!
Hai mắt Dương Phóng lạnh lùng, Kim Xà kiếm bên trong trong nháy mắt ra khỏi vỏ, giống như một tia chớp màu vàng xẹt qua, trong nháy mắt xuất hiện mấy chục đạo kiếm ảnh, thật giả khó phân biệt, thậm chí thân thể của hắn cũng nhẹ nhàng nhoáng một cái, trong nháy mắt hóa thành bảy tám lớp.
Cảm Ứng quyết!
Âm Sát kiếm!
Phanh phanh phanh phanh!
Kiếm chiêu hai bên trong nháy mắt chạm vào cùng một chỗ, phát ra từng đợt âm thanh kinh khủng.
Từng đạo chân khí và kiếm khí quét ngang xung quanh.
Dương Phóng dựa vào chiến giáp chắc chắn trên người và sự huyền diệu của Cảm Ứng quyết, hoàn toàn không tránh không né công kích của Ngô Tam Giang, Kim Xà kiếm giống như rắn độc kinh khủng ẩn náu trong bóng tối, lạnh lùng đáng sợ, chiêu chiêu không rời khỏi những chỗ hiểm của Ngô Tam Giang.
Ngô Tam Giang liên tục thi triển ra Hàn Băng chưởng, sau khi thấy không vỗ chết được Dương Phóng đã cảm nhận được sự cổ quái của bộ giáp trên người người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận