Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 551: Không tìm được, suy đoán khả năng đã rời xa.

Mặc dù Lưu Ngọc có thể sống lại, nhưng cùng với nàng ta còn có Hữu Hộ pháp Long Khang lại bất kể như thế nào cũng không sống lại được.
Bởi vì Long Khang là bị Lôi âm và Long trảo của Dương Phóng giết chết!
Phàm là người ở dưới Lôi âm làm cho kinh sợ, lập tức chết thảm đều không có khả năng sống lại lần nữa!
Có điều đối với điểm này, Dương Phóng tự nhiên là không biết.
Trước đây hắn cũng vì lý do an toàn, lúc này mới ở trong khoảnh khắc động thủ bổ sung thêm một phát Lôi âm.
Dương Phóng yên lặng quan sát một lát, thân thể đột nhiên hành động, đuổi theo về phía trước.
Trước đây không lâu vào thời điểm hắn đang tu luyện, đột nhiên đạt được tin tức của mấy người Bạch Cảnh Nguyên, như thế mới biết Lưu Ngọc đang dẫn người xuất hiện ở gần đây.
···
Phía trước.
Nhưng ngọn núi rừng gồ ghề.
Trời càng tối đen hơn.
Lưu Ngọc vẻ mặt tức giận, tuy rằng trên người có chân khí bao trùm, có thể ngăn cản nước mưa xâm nhập, nhưng loại thời tiết này cũng làm ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng của nàng.
"Ai?"
Đột nhiên, Lưu Ngọc bỗng nhiên quay đầu, thân thể thoáng cái đã nhào ra giống như một con chim lớn màu đỏ, đi tới là một chưởng hung hăng vỗ về hướng đám lá cây rậm rạp ở đằng sau.
Sau tán lá rậm rạp, một bàn tay rộng lớn lập tức nhô ra lập tức va chạm với bàn tay của Lưu Ngọc.
Ba!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, chân khí quét ngang.
Thân thể Lưu Ngọc lập tức bay ngược ra đằng sau và rơi xuống phía sau một cách dữ dội.
Bóng người đằng sau đám lá cây rậm rạp theo sát đó lập tức đáp xuống, rơi vào khoảng cách Lưu Ngọc không xa.
"Là ngươi, Hội chủ Thanh Long hội!"
Lưn Ngọc thấy rõ người tới, mở miệng quát.
"Lưu Hộ pháp, từ ngày chia tay cho đến bây giờ không có vấn đề gì chứ, không biết ngươi đây là đang làm cái gì? Ta có thể giúp đỡ được gì cho ngươi không?"
Dương Phóng trên người mặc áo bào xanh, đứng khoanh hai tay, tràn ngập khí thế vô hình.
Vừa rồi là hắn cố tình tạo ra một chút động tĩnh để Lưu Ngọc cảm nhận được.
Vì chính là thông qua Lưu Ngọc tham gia vào trong tổ chức Tà Đạo một lần nữa.
Sau một lần hắn hợp tác với tổ chức Tà Đạo trước đó, thật lâu không có đi tìm đối phương, hiện tại nếu như đột nhiên tiến vào bên trong tổng bộ của đối phương thì có vẻ như là rất lố.
Cho nên Dương Phóng lúc này mới sáng tạo ra cảnh vô tình gặp phải mỹ nhân trong rừng cây.
"Hừ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lưu Ngọc hừ lạnh nói, cổ tay hơi tê dại, có chút không vui.
"Một chỗ cứ điểm của ta vừa đúng ở gần đây, cho nên mới phát hiện được các ngươi, lúc này mới chạy theo tới xem xem."
Dương Phóng mở miệng.
"Thật sao?"
Lưu Ngọc lại nhìn thoáng về phía Dương Phóng một lần nữa, nói: "Hội chủ Thanh Long hội đã đồng ý giúp đỡ vậy tự nhiên là tốt nhất, ta đang truy tung một tên cao thủ Hung Ma tộc, hắn là Đại trưởng lão của Hung Ma tộc, bị Hiên Viên Chủ tế gây thương tích, những ngày qua hết tránh đông lại tránh tây, phí hết không ít sức lực của ta."
Nói đến đây, nàng ta hận đến nghiến răng nghiên lợi, nhớ lại đến chuyện bản thân mình trước đó bị đối phương đâm xuyên qua ngực, thiếu chút nữa thì chết hẳn luôn, nàng không khỏi siết chặt nắm đấm.
"Đại trưởng lão Hung Ma tộc?"
Dương Phóng nhướng mày.
Đối phương vậy mà không chết?
"Đúng vậy, hắn chạy trốn rất giỏi, ta đuổi theo hắn đã lâu vậy mà còn chưa thể đuổi kịp hắn."
Lưu Ngọc cắn răng.
"Không biết hắn đi hướng nào? Bản tọa nguyên ý tìm kiếm cùng với Lưu Hộ pháp."
Dương Phóng nói.
"Ngay ở trong khu rừng này, lúc đầu ta còn có thể khóa chặt khí tức của hắn, nhưng mưa càng ngày càng lớn, dần dần che lấp khí tức của hắn."
Lưu Ngọc nói.
"Đã như vậy thì lại tìm kiếm cho cẩn thận đi."
Dương Phóng mở miệng.
Lưu Ngọc lập tức gật đầu.
Hai người lại tiến lên phía trước tìm kiếm lần nữa.
Những cao thủ tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân khác cũng thi nhau như thế, mở rộng phạm vi ra để tìm kiếm.
Trong bất tri bất giác.
Mưa trở nên lớn hơn so với trước.
Rào rào rung động, rơi trên lá, vang vọng xung quanh.
Sau nửa canh giờ tìm kiếm.
Thân hình Dương Phóng tung người nhảy dọc lên, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ giống như báo săn, lao ngang lao dọc khắp nơi trong rừng, chẳng mấy chốc rơi vào trên một tảng đá lớn phủ kín rêu xanh.
Hắn cau mày lại, ánh mắt liếc nhìn, đột nhiên sinh ra cảm ứng, đột nhiên quay đầu.
Một đôi con ngươi sắc bén như chớp, trực tiếp nhìn thẳng về phía một đám cỏ tối tăm.
Trong bụi cỏ, một đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy hận ý cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tìm được!
Tuy nhiên!
Dương Phóng cũng không có ra tay đối với đối phương, mà là nghiêng tai lắng nghe, sau khi xác nhận không có người, cong ngón búng ra, hai bình thuốc bột chữa thương trong nháy mắt bay ra, rơi về phía trong bụi cỏ.
Làm xong mọi chuyện, hắn quay người rời đi.
Có thể tạo dựng nên một cường địch cho tổ chức Tà Đạo, hắn vẫn là rất tình nguyện.
Tổ chức Tà Đạo trải rộng qua rất nhiều vực lớn, xem như hắn sau này rời khỏi Bạch Trạch vực thì cũng có khả năng phải đụng độ với bọn họ lần nữa, nhưng có Hung Ma nhất tộc nhìn chằm chằm vào bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ bị hạn chế đi rất nhiều.
Ở Dương Phóng vừa mới rời khỏi.
Đại trưởng lão Hung Ma nhất tộc trong bụi cỏ, trố mắt nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng, sau đó bàn tay đen nhánh âm trầm nhanh chóng vươn ra sờ lấy hai bình thuốc bột kia, thu lại nhanh như chớp.
Lại qua một đoạn thời gian.
Dương Phóng và Lưu Ngọc lại tập trung lại trong rừng một lần nữa.
"Không tìm được, suy đoán khả năng đã rời xa."
Dương Phóng lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận