Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 631: Kiệt lực mà chết?

"Cũng được."
Tứ công tử cũng không cưỡng cầu, mở miệng nói ra: "Các hạ có phần lo ngại này cũng là hợp lý, hy vọng thời gian sau này, ngươi và ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Tứ công tử, ta cũng có một việc muốn hỏi, không biết có thể giải đáp không?"
Dương Phóng trong lòng đột nhiên hơi động, mở miệng nói.
Có tiện nghi không chiếm thì phí.
Vừa vặn có thể nhờ vào đó mà hỏi ra một số tin tức.
"Chuyện gì?"
Tứ công tử hỏi.
"Ta từng nghe người nhắc tới, Thánh Linh cảnh quỷ dị khó lường, tiến vào cảnh giới này dễ dàng bị sương mù hắc ám trong thiên địa gây thương tích, loại lời này là thật hay là giả? Vì sao cao thủ Thánh Linh cảnh ta gặp được tất cả đều cực kỳ bình thường, nhìn không ra chỗ nào có thương thế?"
Dương Phóng mặt không biểu tình, mở miệng hỏi thăm.
Mấy cao thủ bên trong gian phòng, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Sương mù hắc ám?
Bọn họ lại nhìn nhau lần nữa.
Chưa từng nghe qua.
"Hừ, chuyện lúc này rất quan trọng, há lại một câu của ngươi là có thể biết được."
Đột nhiên, công công ở một bên mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
"Chu công công, không cần tức giận."
Tứ công tử đưa tay, trấn an vị công công kia, một đôi mắt thâm thúy mà đen nhánh giống như vòng xoáy nhìn về phía Dương Phóng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hắn nhẹ giọng mở miệng: "Sương mù hắc ám là có thật, chỉ là, phần lớn cao thủ Thánh Linh cảnh đều căn bản không cách nào nhìn thấy sương mù, chỉ có thể mượn nhờ thần khí trợ giúp mới có thể nhìn thoáng qua, loại thần khí này ngay cả ta cũng không có, ta chỉ là nhìn thấy từ chỗ thần khí của những người khác, có điều, ta lại có phương pháp tịnh hóa sương mù, chỉ là phương pháp này cao thâm, chỉ truyền cho con em hoàng thất, cho nên tha thứ ta không thể giao dịch với các hạ."
Dương Phóng nhướng mày.
Những gì Hoắc Thiên Đình nói quả nhiên là thật.
Nếu vậy, vậy thì phiền toái.
Bản thân mình vẫn là phải đi tìm hắn một chuyến.
"Ngoại trừ chuyện của sương mù hắc ám ra, còn có một chuyện không biết bằng hữu có biết không, Thánh Linh cảnh có đôi khi sẽ nhìn thấy một số chuyện mà người bên ngoài không cách nào nhìn thấy, mỗi bước đi đều có rất nhiều nguy cơ và sát cơ, cho nên, một số cao thủ Thánh Linh cảnh bình thường sẽ chủ động kết hợp với nhau, không muốn độc lai độc vãng, trước đây cứ cách mỗi mấy năm đều có một số cao thủ Thánh Linh cảnh vô cùng cường đại đột nhiên nổi điên, giữa đêm khuya khoắt kiệt lực mà chết!"
Tứ công tử nói.
Hắn vẫn như cũ không muốn gọi Dương Phóng làm giáo chủ, mà chỉ nguyện ý gọi là bằng hữu.
"Kiệt lực mà chết?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Đúng vậy, nói không rõ nguyên nhân, lại không có bất kỳ dấu hiệu nào, có người suy đoán, có lẽ là một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó, từ khi thần linh biến mất, thiên địa này giống như đang cố ý bài xích mọi tồn tại có thực lực cường đại."
Tứ công tử nói.
Dương Phóng tiếp tục trầm mặc xuống.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Đa tạ."
Dương Phóng không còn chờ lâu, quay người vừa đi, thi triển thân pháp, trong nháy mắt biến mất ở nơi này.
Ở hắn vừa mới rời đi.
Vị công công trên người mặc trường bào màu đỏ hừ lạnh một tiếng, con ngươi băng hàn, nhìn về phía phương hướng ngoài cửa.
"Ngông cuồng tự đại!"
"Chu công công không cần phải tức giận, người này đã có thể cung cấp Hắc Ngọc linh dược trong thời gian dài, đáng giá lôi kéo, ta không hy vọng đối địch với cường giả như vậy."
Tứ công tử nói.
"Vâng, Tứ gia."
Chu công công cúi đầu xuống, cung kính nói.
Bên trong gian phòng ba vị cao thủ Thánh Linh cảnh khác, vào lúc này cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Tứ công tử, nhịn không được nỗi lòng cuộn trào.
"Tứ công tử, sương mù hắc ám vừa rồi gọi là cái gì vậy?"
"Là thật, ta vốn đang một mực tìm cơ hội để nói cho các ngươi biết, chỉ là việc bận rộn, kéo thẳng tới hôm nay."
Tứ công tử trả lời.
Trong lòng mấy người lập tức run lên.
···
Nơi xa.
Dương Phóng thi triển tân pháp với tốc độ cực nhanh, một đường lao thẳng về phía quán trọ đã mướn trước đó, lông mày nhíu thật sâu, trong lòng suy tư.
Sương mù hắc ám!
Địa Tâm Ma hỏa!
Xem ra chính mình vẫn là không tránh được việc phải đi tìm Hoắc Thiên Đình.
...
Ba ngày sau.
Bầu trời quang đãng.
Làn gió yên bình.
Dương Phóng mở hai mắt ra, ánh mắt thu liễm, trong cơ thể ẩn chứa một loại lực lượng cực kỳ khủng bố, cả người tràn đầy khí lực, từ trên giường lật người lại, giống như một con cự thú.
Đầu tiên hắn như thường lệ đánh ra một bộ quyền pháp, khơi thông gân cốt.
Sau đó lại mở bảng thông tin ra tiến hành quan sát.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 22/200 tuổi.
Tu vi: Thánh Linh 3370/30000.
Tâm pháp: Cảm Ứng quyết viên mãn, Kim Thân quyết tầng thứ tám 4800/24000, Lôi âm Hô Hấp pháp tầng thứ năm 12000/15000...
Võ kỹ: Vô Cực ấn tinh thông 2400/4000, Thanh Vân Bộ tầng thứ ba 1000/6000, Viêm Bạo chưởng tầng thứ ba 300/8000, Băng Liệt chỉ tầng thứ hai 2100/5000, Kình Thiên kiếm tầng thứ hai 600/5000, Côn Bằng Tam biến tầng thứ nhất 1200/ 2000, Hồng Hoang Huyết Bạo quyền 300/2000 ...
···
Cảm Ứng quyết viên mãn.
Cột tu vi, gia tăng thêm 2000 điểm kinh nghiệm nữa.
20 viên Hoàng Cực đan này quả nhiên đáng sợ.
Trực tiếp rút ngắn 200 ngày khổ tu của chính mình.
"Biến thái, quả nhiên là quá biến thái."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Đan phương như thế thế mà cũng được người nghĩ ra.
Tuy nhiên!
Chẳng mấy chốc hắn lại nghĩ tới những lời mà vị Tứ công tử kia nói, trong lòng trầm xuống.
Trước đây cứ cách mỗi mấy năm, đều có một số cao thủ Thánh Linh cảnh vô cùng cường đại đột nhiên nổi điên, giữa đêm khuya khoắt kiệt lực mà chết ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận