Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 666: Còn sống?

Dương Phóng vốn đang lục soát thi thể, đột nhiên nhướng mày, xoay người lại.
Còn có người Lam tinh?
Hai người này làm sao lại có thể dính dáng đến Diệp Trần!
Từ Khai, Nhậm Quân không phải sớm đã nói với những người xuyên không kia, bảo bọn họ không nên chạy loạn rồi sao?
Ánh mắt của hắn chìm xuống, không nói một lời.
Một lát sau, bàn tay hắn quét qua, phấn độc vô hình thẩm thấu mà ra, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người lại, bắt đầu tìm kiếm thi thể lần nữa.
Chớ có trách ta!
Muốn trách thì trách thế giới này.
Thế giới này nhiều thủ đoạn tà môn lắm.
Xem như ta để cho các ngươi còn sống, các ngươi cũng sẽ bị người tra ra, đến lúc đó ngược lại sẽ còn ảnh hưởng đến càng nhiều người xuyên không hơn.
Công Tôn Lan Đức, Phương Tình Thiên, Đỗ Hải, Triệu Tam và những người khác đều tái nhợt, miệng và mũi chảy máu, sau đó bắt đầu nhanh chóng mất đi ý thức, lần lượt ngã xuống đất.
Dương Phóng lục soát trên người số mười ba và số mười lăm một vòng, ngoại trừ mấy lượng bạc vụn ra thì không còn tìm được những thứ khác.
Ngay lúc hắn lộ ra vẻ tiếc hận, thời điểm chuẩn bị đứng lên, vẻ mặt đột nhiên khẽ động, cảm thấy không đúng.
Hai người này, đều bị chính mình đánh nát, nhưng mặt nạ trên mặt bọn họ vẫn hoàn hảo như cũ.
Chất liệu mặt nạ giống như không tầm thường?
Dương Phóng vội vàng cầm hai chiếc mặt nạ trên đất lên, quan sát cẩn thận, hai cái mặt nạ va chạm vào nhau, phát ra tiếng keng keng.
Dương Phóng tùy ý đeo một trong hai chiếc mặt nạ lên mặt đó lên mặt, cẩn thận vung tay, đi lại, đột nhiên vẻ mặt khẽ giật mình, phát giác không đúng.
Mặt nạ này giống như có được một loại năng lực cảm ứng quỷ dị nào đó vậy.
Ở góc trên bên phải của mặt nạ đột nhiên xuất hiện một khu vực trống nhỏ kỳ dị, sau khi đeo lên trên mặt, bên trong khu vực trống này lại lập tức xuất hiện mười mấy điểm sáng nhỏ đang chậm rãi di chuyển.
Hắn giật mình trong lòng.
Những điểm sáng nhỏ này không phải là những người khác của tổ chức Cửu U đó chứ?
Mặt nạ này còn có loại công năng này?
Vì kiểm tra tính chân thực, hắn lập tức cảm ứng về phía một chiếc mặt nạ khác, lại phát hiện mình căn bản không cảm giác được tồn tại của mặt nạ kia.
"Chẳng lẽ suy đoán của ta là sai lầm? Nhưng mấy điểm sáng nhỏ này đại biểu cho cái gì?"
Dương Phóng nhíu mày.
Phần lớn điểm sáng nhỏ đều đang di chuyển chậm chạp.
Chỉ có một cái trong đó là có tốc độ cực nhanh, giống như đang từ nơi xa nhanh chóng tiếp cận tới nơi này.
Dương Phóng càng xem càng cảm thấy mình chắc là đoán không sai.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, đeo mặt nạ của số mười lăm trong tay lên trên một cỗ thi thể khác, tiến hành cảm ứng một lần nữa.
Lần này, quả nhiên cảm ứng được mặt nạ số mười lăm.
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Thì ra là thế!
Mặt nạ này chỉ có khi đeo ở trên mặt, mới có thể cảm ứng ra được.
Không đeo ở trên mặt thì không cách nào cảm ứng được.
Điều này làm cho hắn phải suy nghĩ nhanh chóng, lập tức toát ra một cái suy nghĩ to gan.
Một mực cho đến nay hắn đều đang phát sầu vì Hoàng Cực đan, lần này có lẽ có thể ...
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, thu hết mặt nạ số mười ba và số mười lăm lại.
Làm xong mọi chuyện, Dương Phóng lại đi tới chỗ đám người Công Tôn Lan Đức, bắt đầu lục soát lần lượt.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng mới rời đi.
Toàn bộ sơn trang đều trở nên hoang tàn, khói đặc cuộn trào, bị ánh lửa khủng bố bao phủ lại.
···
Mười mấy phút sau.
Trên mặt đất.
Cỗ thi thể vốn thuộc về Diệp Trần kia, đột nhiên bắt đầu tách ra từng mảnh từng mảnh ánh sáng trắng quỷ dị, giống như thủy triều, lan tràn ra bốn phương tám hướng mà đi.
Sau đó xương sọ trên người Diệp Trần vốn đã tổn hại lập tức bắt đầu được chữa trị một cách nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khí tức sinh mệnh vốn nên đã biến mất ở trên người hắn cũng nhanh chóng lan tràn ra một lần nữa.
Xoát!
Diệp Trần đột nhiên mở hai mắt ra, giống như thiểm điện, toàn thân đột nhiên từ dưới đất vọt lên, trong miệng thở dốc kịch liệt, thở khò khè, trong con ngươi tất cả đều được bao phủ vẻ vô cùng kinh hải.
"Đáng chết, gia hỏa này ta sẽ không bỏ qua cho hắn."
Diệp Trần nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt nhăn nhó, cả con ngươi lập tức biến chuyển thành vẻ oán độc và điên cuồng.
Lần này hắn bại tới quá thảm rồi!
Không chỉ bằng hữu chết sạch, lão sư trọng thương mà ngay cả bản thân hắn cũng bị cướp sạch không còn chút xu bạc nào dính túi!
Đây là một sự sỉ nhục lớn!
Đột nhiên, hắn giống như phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Lão sư, ngài sao rồi?"
"Lần này vì đối phó người này, cũng thêm cả việc phục sinh ngươi, ta đã sử dụng quá nhiều lực lượng linh hồn, tiếp theo, ta chỉ sợ không cách nào trợ giúp ngươi."
Giọng nói của nữ tử lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, trả lời.
Diệp Trần xiết chặt trong lòng, lập tức trở nên vô cùng bối rối.
"Lão sư, vậy ta nên làm cái gì?"
"Diệp Trần, nghe ta nói, không nên hoảng hốt, đoạn đường tiếp theo cần tự mình ngươi đi, ba năm qua, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, xem như là một tên cường giả hợp cách, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc một số Thánh Linh thì sẽ không có việc gì, lần này ta chỉ là sẽ suy yếu một đoạn thời gian, cũng sẽ không ngủ say, vẫn có thể tiếp tục hướng dẫn cho ngươi."
Giọng nói vô cùng mệt mỏi của nữ tử chậm rãi truyền ra.
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tốt rồi!
Hắn thiếu chút nữa cho rằng sư tôn sẽ rơi vào trong trạng thái ngủ say.
"Vậy bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này sao?"
Hắn mở miệng hỏi.
"Tùy ngươi đi."
Nữ tử suy yếu trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận