Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 770 - Ngân Chương Thần bộ!



Chương 770 - Ngân Chương Thần bộ!




Tổng thể mà nói, sẽ không làm chậm trễ việc tu luyện của chính mình.
"Vâng, Tiêu tiên sinh."
Liễu Vân chắp tay, đi đến bên cạnh, bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Kiếm pháp mà Dương Phóng truyền thụ cho.
Môn Kiếm pháp này là võ học mạch Tông chủ của Thần Vũ tông, mặc dù đẳng cấp chỉ là Siêu phẩm, nhưng đã có thể xem như tuyệt đối là võ học nổi bật bên trong đống võ học Siêu phẩm.
Lấy tu vi hiện tại của Liễu Vân mà nói thì tốt nhất vẫn là tu luyện môn kiếm pháp này, cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt hơn.
Trong sân.
Liễu Vân tiến hành tu luyện mỗi chiêu mỗi thức, có bài bản hẳn hoi, động tác tiêu chuẩn, kiếm ảnh lập lòe cực kỳ huyền diệu.
Dương Phóng thì ngồi ngay ngắn lặng lẽ ở một bên, trong cơ thể thầm vận chuyển Lôi Âm Hô Hấp pháp, tuần hoàn không ngừng, lặng lẽ thổ nạp.
Tính toán thời gian, nhiều nhất là còn hai ngày nữa, 20 viên Hoàng Cực đan đầu tiên ở chỗ Liễu Tiên Quyền kia có thể luyện xong, đến lúc đó, thực lực của mình lại sẽ tiến vào hoàn cảnh mới.
Bỗng nhiên.
Dương Phóng mở hai mắt ra, nhìn về phía phương hướng ngoài cổng.
Tiếng đập cổng vang lên, một giọng nói nghe vô cùng dễ nghe truyền đến từ bên ngoài, là giọng của nữ tử, nói: "Tiêu tiền bối có ở nhà không? Vãn bối Tử Linh Lung đến đây bái kiến Tiêu tiền bối."
Nàng ta đã thăm dò được người ở lại nơi đây từ chỗ của Vương Quyền là người nào.
Liễu Vân đang luyện kiếm, vẻ mặt khẽ giật mình, dừng động tác lại, nhìn về phía cổng lớn.
Tử Linh Lung?
Là Minh Ngọc quận chúa?
Nàng ta lại tìm tới?
"Tiêu tiên sinh, muốn đi mở cổng không?"
Liễu Vân cẩn thận hỏi.
"Nói cho nàng biết, không tiếp khách."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình đạm.
"Vâng, Tiêu tiên sinh."
Liễu Vân gật đầu, rút kiếm ra, bước về phía cổng sân, nhẹ nhàng mở ra một cái khe hở, nói: "Minh Ngọc quận chúa, mời trở về đi, Tiêu tiên sinh không muốn tiếp khách."
"Như vậy a, thay ta chào hỏi với Tiêu tiền bối, nơi này có chút lễ vật, nguyện ý tặng cho Tiêu tiền bối, còn xin Tiêu tiền bối cần phải nhận lấy."
Ngoài cửa, Minh Ngọc quận chúa đoan chính đúng mực, khuôn mặt 'anh tuấn', nhẹ nhàng chắp tay, giọng nói trong trẻo rõ ràng như ngọc lớn ngọc nhỏ rơi trên khay ngọc.
Lão giả gầy còm ở một bên giao mấy hộp quà cho Liễu Vân.
Liễu Vân vội vàng quay đầu nhìn về phía Dương Phóng.
"Bảo nàng ta mang đi, không giữ lại thứ gì."
Giọng nói của Dương Phóng vang lên trong đầu Liễu Vân.
Liễu Vân lại quay đầu nói: "Minh Ngọc quận chúa, Tiêu tiên sinh nói, hắn không nhận quà, những thứ này còn xin Quận chúa mang hết về đi."
Hắn tranh thủ giao những hộp quà này cho lão giả gầy còm.
Lão giả gầy còm nhướng mày.
"Tốt, nếu đã như vậy thì vãn bối xin cáo lui trước."
Giọng nói của Minh Ngọc quận chúa tiếp tục truyền đến từ bên ngoài.
Nàng ta rất thức thời, gặp không được thì cũng không chờ lâu thêm mà là nhẹ nhàng chắp tay về phía cổng sân, sau đó thì rời khỏi nơi này.
Liễu Vân không thể không âm thầm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng càng cảm thấy tràn đầy khát khao.
Đây mới là cường giả!
"Quận chúa, người này quá lỗ mãng, có cần trở về điều động cao thủ tới bao vây nơi này hay không?"
Nơi xa, Đoạn Thanh Điền nhịn không được mà hỏi
Nếu như đang ở bên ngoài vậy thì cũng thôi đi, bọn họ không cách nào bắt được đối phương.
Nhưng nơi này là đang ở trong Hoàng thành, đối phương vậy mà còn dám lỗ mãng như vậy, đây chính là đang mạo phạm triều đình.
Bọn họ đại khái có thể điều động cao thủ, lập tức bắt lấy đối phương.
"Không cần."
Minh Ngọc quận chúa nói với giọng bình tĩnh, đi thẳng về phía trước, nói: "Cao thủ như vậy không thể dùng mạnh, nhất định phải lôi kéo, hắn không muốn gặp ta cũng không sao, về sau ngày nào cũng phái người tới tặng quà thẳng đến khi hắn nhận lấy mới thôi."
Đoạn Thanh Điền lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Vâng."
Hai người dần dần đi xa.
···
Thời gian trong ngày chẳng mấy chốc đã qua.
Hoàng hôn chạng vạng tối.
Lượng người đi trên phố bắt đầu giảm dần.
Liễu Vân bái biệt Dương Phóng lần nữa.
"Bắt đầu từ ngày mai ngươi nên về sớm một chút, đừng có về muộn như thế này nữa."
Đột nhiên, giọng nói của Dương Phóng vang lên, có hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Trong thành gần đây có hơi không ổn, có thể sắp xuất hiện tình trạng hỗn loạn."
"Tình trạng hỗn loạn? Vâng, Tiêu tiên sinh."
Liễu Vân chắp tay, nhưng trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Khoảng cách Lục Phiến môn không xa.
Bên trong một quán rượu náo nhiệt.
Dương Phóng đang lẳng lặng ngồi ở chỗ này, vừa phẩm tửu vừa yên lặng cảm nhận tình huống Lục Phiến môn ở nơi xa.
Thông qua sự cộng hưởng của Đạo đồ trên người, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, viên Thần chủng kia vẫn còn y nguyên.
Tuy nhiên, khi hắn thử sử dụng Phong luật để lắng nghe thì lại phát hiện trong tổng bộ của Lục Phiến môn hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Cái này đã nói rõ, bên trong tổng bộ của Lục Phiến môn có đại trận!
Hơn nữa, tuyệt đối không kém.
Đột nhiên.
Dương Phóng ngừng độc tác lại, ánh mắt nhìn về phía cổng lớn của tổng bộ Lục Phiến môn thì lại lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Thành viên Cửu U!
Hắn lại gặp thành viên của Cửu U?
Tổng bộ Lục Phiến môn cũng có cao thủ Cửu U sao?
Chỉ thấy ở chỗ cổng lớn, bốn bóng người đi ra từ bên trong, một người đứng ở giữa, thân hình cao lớn, ngũ quan trầm ổn, trên cằm để lại chòm râu ngắn, mặt rộng miệng vuông, rất uy nghiêm, trên người mặc trang phục bộ đầu màu đỏ sậm, bên hông thì treo một con dấu màu bạc!
Ngân Chương Thần bộ!
Dương Phóng suy nghĩ nhanh chóng.
Số một thâm nhập rất sâu!
Thế mà ngay cả Ngân Chương Thần bộ cũng là một thành viên của Cửu U.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận