Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 812 - Thiên Linh tháp?



Chương 812 - Thiên Linh tháp?




Dương Phóng thuận tay vung lên.
Toàn bộ thiên địa giống như sụp đổ ngay lập tức, bị một cỗ khí thế thần bí ảnh hưởng, như thể không gian trước mặt hắn bị bao phủ bởi lòng bàn tay của Dương Phóng vậy.
Răng rắc!
Ầm!
Sau một tiếng trầm đục, bóng người mặc áo choàng đen bay ngược ra đằng sau, thân thể giống như tấm vải rách, lập tức rơi đập ra ngoài hơn mấy chục thước, cốt chúc nát bấy, chết không thể chết lại.
Thân thể Dương Phóng không dừng, lập tức biến mất nơi này.
Liễu Vân nhìn thấy mà kinh hãi trong lòng.
Một cao thủ nửa bước Thánh Linh vậy mà bị miểu sát chỉ trong một chưởng như vậy?
···
Trong miếu hoang đổ nát.
Thân thể Liễu Tiên Quyền giống như một cái bao tải rách nát, trực tiếp bay ngược ra đằng sau, hung hăng đâm xuyên qua tường, rơi đập vào nơi xa, cho dù sử dụng bí thuật tổn hại lớn tới tính mạng, có thể tăng lên tới Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê trong thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, bị đánh thành trọng thương, nằm trên mặt đất không thể đứng dậy.
"Vương Thiên Quyền, đã nhiều năm như vậy rồi, cần gì phải cố chấp như vậy?"
Bóng người bên trái tiếp tục mở miệng: "Năm đó hai vợ chồng ngươi rời khỏi Thiên Linh tháp, chúng ta cũng phải bỏ ra rất nhiều năm mới tìm được các ngươi, hiện tại nên theo chúng ta trở về đi."
"Phi, muốn để cho lão phu tới luyện đan cho các ngươi, nằm mơ đi thôi, xem như lão phu chết thì cũng không có khả năng luyện đan cho các ngươi."
Liễu Tiên Quyền vẻ mặt trắng bệch, miệng đầy vết máu, ác độc nhìn về phía hai người trước mặt, đột nhiên giơ bàn tay lên lập tức hung hăng vỗ về phía mi tâm của chính mình.
Hắn định lập tức kết liễu chính mình.
Chỉ có điều, động tác của đối phương lại vô cùng khủng bố.
Vèo một cái lập tức lao tới, ở vào thời điểm một chưởng của Liễu Tiên Quyền sắp rơi vào trên mi tâm của chính mình, một chiêu vỗ vào ngực của hắn, lập tức đánh bay thân thể của hắn ra, phun ra máu tươi, rơi đập vào nơi xa.
"Đừng có vội vàng chết như vậy, nếu như ngươi chết rồi thì con của ngươi nên làm thế nào đây?"
Bóng người bên trái nói với giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Nếu ngươi dám tự sát, chúng ta sẽ từng đao tung xẻo con của ngươi, Liễu Đan sư, chắc hẳn ngươi cũng không muốn con mình gặp phải chuyện như vậy đi."
"Ngươi ... ngươi ..."
Liễu Tiên Quyền vẻ mặt buồn bã và phẫn nộ nhìn về phía hai người, lập tức cười thảm.
Đám súc sinh này!
"Xem ra ta tới đúng lúc, Liễu Đan sư, luyện xong đan dược của ta chưa?"
Đột nhiên, một giọng nói bình thản vang lên từ sau lưng Liễu Tiên Quyền.
Liễu Tiên Quyền chấn động trong lòng, vội vàng nhanh chóng quay đầu trở lại.
Quả thực không thể tin được!
Tiêu Phóng!
Làm sao hắn có thể tìm tới được?
"Ừm?"
Hai người trước mặt cũng nhướng mày lên, lập tức nhìn về phía Dương Phóng.
...
Bên trong đêm tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh rít gào.
Bên trong mảnh đất tuyết rơi dày đặc, mấy bóc người lặng lẽ đứng ở đó.
Dương Phóng một mặt bình thản, trên người mặc áo bào xanh, thên thể vạm vỡ đứng cách Liễu Tiên Quyền không xa, không chỉ có Liễu Tiên Quyền không thể phát hiện hắn xuất hiện như thế nào mà ngay cả hai người trước mặt cũng hoàn toàn không biết Dương Phóng xuất hiện như thế nào.
Nếu không phải Dương Phóng đột nhiên mở miệng hỏi, bọn họ tuyệt đối không phát hiện được Dương Phóng.
"Cao thủ!"
Hai người cách đó không xa ngưng trọng trong lòng, đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhìn ra được vẻ ngưng trọng trong mắt của nhau.
"Ngươi là người phương nào?"
Một người trong đó mở miệng quát.
"Tiêu huynh đệ, Tiêu huynh đệ cứu ta, ta bằng lòng luyện chế đan dược cho ngươi thêm một năm, không, hai năm, ta luyện chế đan dược cho ngươi thêm hai năm."
Liễu Tiên Quyền vẻ mặt trắng bệch, liên tục ói máu, nhanh chóng bò về phía chỗ Dương Phóng.
"Cha!"
Liễu Vân trong tay Dương Phóng vội vàng hét lớn lên, muốn giãy giụa nhưng hắn đang bị Dương Phóng giữ trong tay, cộng thêm bản thân bị trọng thương, bất kể như thế nào cũng không thoát khỏi.
Hai người đối diện ánh mắt trầm xuống, mắt thấy Liễu Tiên Quyền nhanh chóng bò về phía Dương Phóng, cuối cùng không kìm nén được, thân thể hai người lập tức xông tới, nhanh như quỷ mị, lập tức lao về phía thân thể Liễu Tiên Quyền, bàn tay lớn vồ một cái, muốn lập tức bắt lấy thân thể của Liễu Tiên Quyền.
Chỉ có điều động tác hai người bọn hắn có nhanh, nhưng động tác của Dương Phóng còn nhanh hơn.
Gần như ở hai người vừa mới hành động, Dương Phóng đã giống như dịch chuyển tức thời, lập tức lao ra phía trước Liễu Tiên Quyền, bàn tay vồ ra một cái, thuận tay nắm lấy cổ tay một người, nhẹ nhàng gập một cái, răng rắc một tiếng, giống như bẻ gãy cây gỗ mục vậy, cổ tay của con người kia bị gãy.
Sau đó vỗ ra một chưởng.
Phốc phốc!
Người kia phọt ra máu tươi, con mắt lập tức trợn ngược lên lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.
Thân thể vốn đang đánh tới lập tức dừng lại, lung la lung lay, tràn đầy không thể tin nhìn về phía Dương Phóng, muốn há miệng nói chuyện lại lập tức phun ra mảng lớn vụn nội tạng.
Sau đó ngửa đầu ngã xuống, lập tức chết thảm.
Người còn lại kia thay đổi sắc mặt, gần như khi bàn tay sắp chạm tới Liễu Tiên Quyền thì lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng nhanh chóng rụt tay trở lại, đồng thời thân pháp như điện, nhanh chóng lùi lại, ngay sau đó biến ảo đổi bảy tám cái phương hướng, nhanh chóng rời xa Dương Phóng.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Dám làm kẻ địch của Thiên Linh tháp?"
Trong khi đổi hướng, người kia mở miệng và hét lớn lên.
Tuy nhiên!
Đợi đến thân thể ổn định, Dương Phóng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở gần hắn.
Như bóng với hình.
Nhanh như quỷ mị.
Như thể tất cả sự chớp nhoáng và di chuyển xê dịch của người trước mặt hắn đều là vô ích.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận