Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 824 - Diêm Ma túy



Chương 824 - Diêm Ma túy




Dương Phóng dưới bóng đêm dường như lộ ra càng đáng sợ hơn, khắp người tỏa ra thêm một loại khí tức thần bí, thật giống như biến thành vị vua của bóng đêm vậy.
Đột nhiên mang đến một cỗ áp lực nặng nề hơn.
"Tiêu ... Tiêu tông chủ ... ngươi đến rồi."
Mộc Bạch trưởng lão nặn ra nụ cười mỉm.
Ầm!
Một chưởng rơi xuống, nhanh đến cực điểm.
Mộc Bạch trưởng lão chỉ cảm thấy lớp áo ngoài phòng ngự lập tức chấn động, hơn mười luồng ám kình nặng nề đáng sợ lập tức xuyên thấu áo ngoài phòng ngự của hắn, răng rắc một cái, nhanh chóng chấn động vào nội tạng bên trong cơ thể của hắn.
Mộc Bạch trưởng lão sắc mặt biến đổi, lập tức muốn nhanh chóng lui lại.
Nhưng đã hoàn toàn không còn kịp nữa rồi.
Bàn tay Dương Phóng đột nhiên vồ một cái, bắt lấy thân thể hắn và kéo lại, lại là một chưởng rơi xuống, nặng nề đen nhánh vỗ thẳng vào mi tâm của hắn.
Phốc phốc!
Mộc Bạch trưởng lão phọt ra máu tươi,thân thể lập tức bay ngược, hung hăng rơi đập vào trong phòng, toàn thân mềm nhũn, nội tạng, bộ não, tất cả kinh mạch trên dưới toàn thân đều đã tan nát toàn bộ.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, dường như không dám tin.
Đối phương hạ sát thủ đối với hắn rồi?
Làm sao lại như vậy?
Không phải hắn còn muốn lợi dụng nhóm người mình đi đối phó Thương Khung Thần cung sao?
Vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Tất cả những người còn lại đều biến sắc, từng người dựng hết cả tóc gáy lên.
"Ban đầu ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi có âm mưu gì đó đang chờ dành cho ta, cho nên vẫn là giết đi mới tốt, còn nữa, Diêm Ma túy là cái gì, lấy ra đi."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, vang vọng ở trong này.
Mọi người càng là tâm thần hoảng hốt, vẻ mặt trắng bệch.
Hắn ... hắn có thể nghe được?
Làm sao hắn biết mọi người đang nói về Diêm Ma túy?
···
Trên mặt đất.
Khuôn mặt của Mộc Bạch trưởng lão vặn vẹo, máu không ngừng trào ra từ miệng, lỗ mũi và tai, hắn nhìn về phía Dương Phóng với vẻ tuyệt vọng và sợ hãi, sau đó là sự phẫn uất nồng đậm trên khuôn mặt.
Đối phương thế mà nghe được lời của bọn hắn?
Điều này là không thể!
Có gian tế!
Trong số bọn họ chắc chắn có người của đối phương!
Phốc!
Hắn cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu đột nhiên lệch sang một bên, không động đậy, bỏ mạng chết thảm.
Quả tim của hắn đã bị Dương Phóng đánh nát bấy, bộ não đã tổn thương nghiêm trọng.
Xem như có Đại La Tiên đan cũng không cứu nổi hắn.
Thương cho hắn tự tin quá mức, cho rằng hắn có thể lật bàn trong nghịch cảnh.
Thẳng đến trước khi chết cũng không dám tin tưởng, Dương Phóng có thể nghe được lời của hắn.
"Mộc Bạch trưởng lão!"
Những người khác tất cả đều kinh hoảng hét lên, nhanh chóng lao tới.
"Các hạ khinh người quá đáng!"
Đông Phương trưởng lão muốn rách cả mí mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi rống giận.
"Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không nhiều lời."
Dương Phóng mặc trường bào màu xanh, nói giọng bình tĩnh, nhìn về phía Đông Phương trưởng lão, cười nói: "Đúng rồi, Diêm Ma túy đâu, lấy ra ta xem một chút, cũng nói cho ta biết các ngươi dựa vào cái gì tới kết luận thứ này có thể giết ta?"
"Ngươi!"
Đương Phương trưởng lão trong lòng chợt lạnh, vội vàng lui về phía sau, giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.
Gia hỏa này thật có thể nghe được?
Cách trận pháp cỡ nhỏ vậy mà còn có thể nghe được câu chuyện của bọn họ?
Yêu nghiệt!
Cuối cùng là yêu nghiệt cỡ nào?
Thật tình không biết theo tu vi của Dương Phóng càng ngày càng tinh thâm, sự phát triển của Phong luật cũng càng ngày càng mạnh, đặc biệt là khi đến Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, thính giác của hắn ngày càng được cải thiện, tốt hơn nhiều so với trước đây.
Chỉ là một trận pháp cỡ nhỏ dường như không có khả năng ngăn cản được Phong Luật Thần chủng!
Nếu như không có Phong Luật Thần chủng, trận pháp cỡ nhỏ của đối phương quả thực có thể ngăn cản được cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê nhìn trộm và nghe lén.
Nhưng có sự tồn tại của Phong Luật Thần chủng, loại trận pháp cỡ nhỏ này cũng đã rất khó phát huy tác dụng vốn có của nó.
"Diêm Ma túy ... Diêm Ma túy ở chỗ của ta."
Đông Phương trưởng lão bị Dương Phóng nhìn tới toàn thân phát run, đến cuối cùng bờ môi run rẩy, bàn tay run rẩy, từ trong ngực chậm rãi lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ.
"Ừm?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, thuận tay chộp một cái.
Bình nhỏ màu đỏ rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Lớn chừng bàn tay, nhỏ và tinh tế, màu sắc tươi sáng, hấp dẫn.
"Thứ này cần dùng như thế nào? Trước đó nghe các ngươi nói còn giống như có một lớp phong ấn, hơn nữa một khi mở phong ấn ra, sẽ còn tuôn ra một chút khí tức, đúng hay không?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
Đám người Đông Phương trưởng lão càng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Đối phương thực sự nghe hết không sót lại một chữ nào của bọn họ.
Trong một khoảnh khắc bọn họ cảm thấy như thể bọn họ không có bất kỳ bí mật nào.
"Đúng vậy, trên bình ngọc này có phong ấn, sau khi mở ra sẽ có một mùi thơm phảng phất, loại mùi thơm này người bình thường không thể ngửi được, trừ khi người có Thần Linh huyết mạch thức tỉnh khướu giác, hoặc là một số sinh vật kỳ dị nào đó, chẳng hạn như Văn Hương Tiểu trùng, Tầm Hương U linh ..., thứ này một khi xâm nhập vào, có thể hạ độc chết Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê một cách dễ dàng, ngay cả Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê cũng không chịu nổi, bản thân sẽ bị trọng thương."
Đông Phương trưởng lão mở miệng nói.
"Đáng sợ như vậy?"
Dương Phóng thay đổi sắc mặt.
Có thể hạ độc chết Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê?
Ngay cả Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê cũng không chịu nổi?
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận