Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1002: Con vịt xấu xí và thiên nga trắng

Điện phủ màu trắng kia, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Một tấm thảm màu đỏ trải dài từ điện phủ đến thẳng trong cung điện.

Trên trăm hồ nữ vóc dáng như người mẫu mặc váy dài màu lam, đứng ở hai bên thảm đỏ.

Trên điện phủ, có năm Bạch Hồ và bốn Hắc Hồ lẳng lặng đứng đợi.

Bọn họ là người nhà của cô dâu và chú rể.

Bồ tộc Thanh Hồ là bộ tộc lớn mạnh nhất trong Hồ tộc, phái một vị đại năng Thanh Hồ anh tuấn đứng ở trên hư không ngoài điện phủ, cầm trong tay bảo châu bích sắc, chủ trì buổi hôn lễ này.

"Các vị khách quý, các vị bạn bè họ hàng gần xa, chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Tôi tên là Thanh Ảnh Hồ, tôi sẽ là người chủ trì của buổi hôn lễ thế kỷ này!"

Ngay sau đó, hắn bắt đầu giới thiệu một số nhân vật quan trọng.

Trong lòng Hồng Đấu hoang mang cực kỳ, tuy nói hắn đã kiềm chế xúc động không tới chào hỏi An Lâm, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục nhìn hắn, muốn biết hắn muốn làm gì.

Nếu như thật sự là chuyện lớn, vậy người hắn nhằm vào là ai? Nhân vật chính trong buổi lễ long trọng này là Bạch Dao và Trần Nam, nếu An Lâm thật sự có mục tiêu, vậy thì cũng chỉ có thể quay xung quanh hai Hồ tộc kia.

Trong bộ tộc Thần Thạch, Hồng Đấu lập tức dời ánh mắt đi, nhìn về trung tâm điện phủ, tim đập thình thịch.

Hai Hồ tộc kết hôn, liên quan gì đến An Lâm? Phải chăng trong chuyện này có gì ẩn khuất? Chẳng lẽ là kế tiếp hắn lại muốn làm ra chuyện lớn gì sao?

May thay Tiểu Sửu không có ý định cướp dâu, nếu không thì sẽ rất khó để chống lại loại đội hình này.

Hắn cảm giác rằng mình đã phát hiện ra điểm mấu chốt!

An Lâm dùng thần thức cảm nhận qua một lượt, hiện trường có tổng cộng hơn ba mươi đại năng cảnh giới Phản Hư, có năm vị đại năng Phản Hư hậu kỳ, trong đó có một gã Bạch Hồ, một gã Hắc Hồ, một gã Thanh Hồ, còn có hai người là đại năng đứng đầu điện Sáng Thế của vùng đất Tạo Hóa.

Chẳng lẽ là... An Lâm và công chúa Bạch Dao, có cái bí mật gì không thể cho ai biết?

"Kỳ quái... sao mình cứ có cảm giác có người đang nhìn mình nhỉ!" An Lâm thầm nói một câu, nhìn về bốn phía, lại không phát hiện ra điều gì dị thường.

Không thể không nói, cái đội hình này khá là đáng sợ.

Bất tri bất giác, Hồng Đấu cảm giác mình đã đắm chìm rồi, hắn bắt đầu suy diễn.

Ối mẹ ơi! An Lâm thật sự dám làm vậy ư!

Tại sao lại gặp An Lâm ở chỗ này chứ? Chuyện này thật sự là không phù hợp với lẽ thường mà!

Hồng Đấu hưng phấn, lại hướng ánh mắt nóng bỏng mà mong chờ về phía An Lâm.

Sau khi suy diễn đến đoạn này, Hồng Đấu trừng trừng hai mắt, hít vào rồi một miệng đầy khí lạnh.

An Lâm thích công chúa Bạch Dao, hắn muốn tới cướp dâu!

Mặt Trần Hạo thoáng co rút, ông ta không nói gì, vẫn tiếp tục duy trì uy nghiêm của Hắc Hồ Hoàng.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, trên mặt mọc ít râu lạnh lùng hừ một tiếng, hình như giọng nói có phần khó chịu: "Đúng thế thì sao?"

Dung mạo của hắn thật sự vô cùng tuấn mỹ, dáng người cao ngất, một đôi tròng mắt đen lấp lánh ánh sao, không chỉ có thế khiến cho các cô gái dễ dàng trầm luân, ngay cả đàn ông, khi nhìn thấy chàng trai tuấn mỹ như vậy, cũng sẽ không kiếm chế được.

Trong toàn điện phủ màu trắng.

Trần Nam khẽ mỉm cười, ưu nhã sải bước chân, đi tới trung tâm điện phủ, sau đó đưa mắt nhìn sang cung điện.

Hắn cảm thấy không đánh nhau thì không thể thành bạn, có thể hỗ trợ một chút...

Đại Bạch cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng, Hắc Hồ này thật sự không xứng với Bạch Dao, Bạch Dao đúng là bị mù mắt mới chọn Hắc Hồ. Anh Sửu đừng khổ sở, chờ anh thể hiện thần uy, cái gì mà Hắc Hồ với chả Bạch Hồ, tất cả đều phải quỳ lạy anh hết! Gâu!"

An Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ có thế này thôi mà cũng có thể trở thành niềm mơ ước của hàng tỉ thiếu nữ Hồ tộc ư? Quá tầm thường! Tôi đây ăn diện vào một chút, cũng đẹp trai hơn hắn nhiều!"

Rất nhiều sinh linh đều bị dung mạo đẹp trai chói mắt kia của Trần Nam hấp dẫn.

Mẹ của Bạch Dao, Bạch Mộ Vũ dịu dàng mỉm cười, quay đầu nhìn về Hắc Hồ bên cạnh: "Ông thông gia Trần Hạo, nghe nói ở hai ngày trước, thần hỏa Ám Hủ của Nam nhi lại có đột phá mới rồi?"

Dĩ nhiên, loại thẳng nam sắt đá giống như An Lâm, hiển nhiên là ngoại lệ.

Hắn có được một người anh em như anh Thành, thế nên đã sớm có thể miễn dịch rồi.

Với khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt đỉnh như thế, không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của Trần Nam đã nhấc lên làn sóng vỗ tay khổng lồ.

Nụ cười của Bạch Mộ Vũ vẫn không thay đổi: "Vậy đây hiển nhiên là chuyện khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ rồi."

Một chàng trai mặc đạo bào màu đen, đi ra từ bên trong cung điện.

Lập tức, tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt vang lên không ngừng, thậm chí có không ít thiếu nữ Hồ tộc đỏ mặt, lớn tiếng hét ầm lên.

"Tiếp đến, chúng ta cho mời thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất của Hồ tộc, được hàng tỉ thiếu nữ Hồ tộc mơ ước, vừa tài hoa vừa có dung mạo xuất chúng, thiếu chủ Trần Nam!" Thanh Ảnh Hồ lớn tiếng thông báo.

Dứt lời, hai người đều len lén đưa mắt nhìn sang Tiểu Sửu.

Bọn họ là sợ Tiểu Sửu sẽ bị Trần Nam đả kích quá lớn, cho nên mới nói những lời này.

Ai ngờ Tiểu Sửu không hề để ý đến Trần Nam, đôi mắt to như bóng đèn, gắt gao nhìn về phía bên trong cung điện cách ngay gần đó.

Giọng nói của Thanh Ảnh Hồ lại dõng dạc vang lên lần nữa: "Thiếu chủ Trần Nam đã vào vị trí, phía dưới, chúng ta cho mời thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất Hồ tộc, niềm mơ ước của hàng tỉ chàng trai Hồ tộc, vừa tài hoa vừa có dung mạo xuất chúng công chúa Bạch Dao xuất hiện!"

Lúc này, tất cả Hồ tộc bắt đầu nhiệt tình vỗ tay, gào thét chói tai, kèm theo một chút tiếng kêu tê tâm liệt phế của các chàng trai Hồ tộc, cứ tựa như là nữ thần trong mộng của bọn họ đã bị cướp mất.

Mặt An Lâm thì đã đen xì luôn rồi.

Cái lời kịch nhàm chán lặp đi lặp lại kia của Thanh Ảnh Hồ là thế nào đây? Không thể khiến nó đặc sắc hơn một chút ư, sao lại làm cho có lệ như vậy chứ? Người như thế mà lại có thể đảm nhiệm vị trí chủ trì cho buổi hôn lễ thế kỷ của Hồ tộc ư!?

Ở trong tiếng hoan hô của hàng vạn hàng ngàn người xem, một bóng dáng xinh đẹp màu trắng xuất hiện ở cửa cung điện.

Trên đầu cô đội mũ phượng đính bảo thạch Thái Âm đầy quý giá, một thân váy cưới trắng noãn như tuyết khiến vóc dáng hoàn mỹ hiện ra, chiếc váy cưới hở vai ngắn tay, để lộ ra làn da như sương như tuyết, dưới đôi chân đầy đặn nhỏ nhắn, là giày thủy tinh màu trắng.

Bây giờ thiên nga trắng phải lập gia đình rồi, con vịt Đại Sửu chỉ có thể ngây ngốc mà đứng nhìn.

Đây chính là câu chuyện xưa của Tiểu Sửu, đồng thoại đều là gạt người.

Đúng, Tiểu Sửu không biến thành thiên nga trắng, hắn đã từ xấu biến thành rất xấu.

Trước kia có một con vịt xấu xí, sau khi nó lớn lên, lại càng xấu xí hơn nữa.

Hồi hắn còn nhỏ, nó rất giống với con vịt xấu xí.

Đây chính là một câu chuyện xưa vô cùng tốt đẹp.

"Bọn họ thật sự là ông trời tác hợp, nếu các sinh linh khác muốn nhúng tay vào, thì nhất định sẽ bị trời phạt cho xem!"

Cả đám sinh linh đều đang biểu đạt lời chúc phúc của chính mình đối với đôi cô dâu chú rể này.

Gần như tất cả sinh linh đều cho rằng, hai Hồ tộc kia, là cặp tình nhân hoàn mỹ nhất.

Tiểu Sửu ngây ngốc mà nhìn bóng hình xinh đẹp đi từng bước về phía điện phủ, tiến về phía Trần Nam, chuyện cũ trong trí nhớ lần nữa trào ra, tiếng đàm luận xung quanh càng trở nên chói tai, nhưng hắn vẫn cố kìm nén như cũ.

Đúng vậy, đây là một đôi trai tài gái sắc vô cùng hoàn mỹ.

Bạch Dao giống như là một con thiên nga trắng, Tiểu Sửu giỏi lắm cũng chỉ được xem như là một con vịt xấu xí.

Thiên nga trắng sẽ thích con vịt xấu xí sao? Sẽ không đâu, cô ấy sẽ chỉ thích thiên nga đen.

Tiểu Sửu đã từng nghe kể về một cậu truyện cổ tích.

Kể rằng trước kia có một con vịt xấu xí, sau khi lớn lên nó đã biến thành thiên nga trắng!

"Công chúa Bạch Dao cũng cực kỳ xinh đẹp, mặc dù nam thần bị cô ấy cưới mất rồi, nhưng tôi vẫn không thể không thừa nhận, chỉ có cô ấy mới xứng đôi với nam thần nhà tôi."

"A a a, thiếu chủ Trần Nam đẹp trai quá đi mất!"

"Cảnh tượng này đẹp như mơ vậy."

Trần Nam mỉm cười, lẳng lặng nghênh đón công chúa của hắn.

Phần lớn sinh linh, đều bị sự mỹ lệ của Bạch Dao khiến cho phải kinh ngạc, không ngừng trầm trồ.

Bạch Dao cứ như vậy, tựa như công chúa, đi từng bước về phía hoàng tử bạch mã của mình.

Bạch Dao đi từng bước tới trung tâm điện phủ, được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Hồ tộc, vẻ đẹp của cô có thể dùng bốn chữ kinh tâm động phách để hình dung.

Đôi mắt đẹp của cô khẽ quét mà mọi người ở phía dưới điện phủ.

Nơi ánh mắt cô đi qua, các sinh linh đều cảm nhận được trái tim của mình đập chậm nửa nhịp.

Một giây sau, ánh mắt Bạch Dao dừng lại ở một vị trí nào đó, nơi đó có một bóng dáng cực kỳ bắt mắt.

Cho dù đã qua rất lâu rồi, ở trong vô số sinh linh, cô vẫn có thể nhận ra hắn chỉ bẳng một cái liếc mắt.

Bạch Dao cười tươi như hoa, xinh đẹp không gì sánh được.

Cô kích động nói: "Em thấy anh rồi."

Thiên nga trắng xinh đẹp thánh khiết, phát hiện ra con vịt Đại Sửu đang đeo mặt nạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận