Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1004: Một nụ hôn đầy tình cảm

Trong các cường giả ở đây, có người nhận ra vị mỹ nhân ngư có chiếc đuôi màu lam đột nhiên xuất hiện kia.

"Cô ấy là nhị công chúa Linh Ngư tộc Hồng Mông Thần Đàn, Lam Tiểu Nghê!"

"Trời ạ, sao cô ta lại có quan hệ với Trần Nam?"

"Đây... Đây là muốn cướp rể sao?"

Mọi người ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Hoàng cung Thanh Hồ há lại là chỗ cho các người tự do buông thả!" Một gã đại năng Phản Hư hậu kỳ của Thanh Hồ tộc giận dữ quát một tiếng, bắt đầu ra tay tấn công hai đại năng Linh Ngư tộc bày kết giới kia.

Các cường giả Hồ tộc còn lại cũng đồng thời ra tay, hiện trường hỗn loạn không thôi.

Về phần hai gã đại năng Phản Hư hậu kỳ khác của vùng đất Tạo Hóa thì đều nhắm mắt không nói gì, loại tranh cãi tình cảm này, bọn họ cũng không muốn nhúng tay.

Trần Hạo ha ha cười một tiếng, ném ra một cái bảo châu Hắc Ám, trong nháy mắt đã bao vây Bạch Mộ Vũ ở bên trong, hạn chế hành động của Bạch Mộ Vũ.

Trần Nam cười lạnh đi về phía Bạch Dao, chỉ xem như cô gái trước mặt đang cố mạnh miệng.

Ngăn cản bà, chính là người mạnh nhất bộ tộc Hắc Hồ, Hắc Hồ Hoàng Trần Hạo.

Sắc mặt Bạch Dao hơi có chút tái nhợt, hình như ý thức được Trần Nam có ý đồ gì, không nhịn được lui về sau hai bước, tròng mắt như thu thủy lại tràn đầy kiên định: "Tôi vốn cũng không có ý định kết hôn với anh, vừa hay anh cũng có ý nghĩ như vậy, trong lòng tôi không còn gánh nặng gì nữa rồi."

Nhưng mà, một bóng dáng lại chắn trước mặt Trần Nam, lực lượng Thần Đạo mãnh liệt bùng lên.

"Cút ngay!" Lam Tiểu Nghê ở đằng xa hét lên, hóa thành một luồng sáng màu lam đánh tới phía Thanh Ảnh Hồ.

Trong kết giới, Lam Tiểu Nghê bay về phía Trần Nam.

"Xin thiếu chủ Trần Nam dừng tay! Chớ xúc động!"

"Ông... " Mặt Bạch Mộ Vũ tràn đầy vẻ giận dữ.

"Trần Nam, cậu lập tức dừng trận khôi hài này lại cho tôi!" Bạch Mộ Vũ xoay người ra tay với Trần Nam.

Cũng vào giờ khắc này, Trần Nam xoay người nhìn sang Bạch Dao, mặt lộ vẻ tàn nhẫn sắc nói: "Cô muốn lợi dụng thần Hỏa Ám Hủ của tôi, nhưng mà cô không nghĩ tới đi, tôi cũng cần lực lượng Hàn Dương Căn, để áp chế viêm lực càng ngày càng đáng sợ trong cơ thể! Nhưng điểm bất đồng duy nhất chính là, tôi muốn trực tiếp lấy ra Hàn Dương Căn của cô."

Trần Nam đeo lên bao tay bằng kim loại, ngọn lửa Ám Hắc Hủ Thực bộc phát ra, không ngừng đi về phía Bạch Dao: "Yên tâm đi, chỉ cần cô không phản kháng, tôi lấy ra Hàn Dương Căn của cô xong, sẽ không đả thương tính mạng của cô."

"Ha ha ha... Chuyện của đám nhỏ, chúng ta không nên nhúng tay."

Dĩ nhiên, phía sau còn có một câu chưa nói, tu vi mất hết cũng đừng trách hắn.

Rốt cuộc thì Thanh Ảnh Hồ, người chủ trì hôn lễ cũng biết chính mình nên làm gì rồi, hắn vội đứng chắn trước mặt Bạch Dao.

Thanh Ảnh Hồ Phản Hư sơ kỳ trực tiếp bị Lam Tiểu Nghê đụng ngã.

Nhạc Đấu nổi giận gầm lên một tiếng, quả đấm nặng tựa như núi không ngừng tấn công ở trên kết giới, âm thanh lại càng vang dội tựa như sấm sét: "Mau thả người phụ nữ của An Lâm đạo hữu ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!!"

Hắn quay đầu nhìn về phía kết giới, lại thấy một vị đại năng lúc trước lựa chọn bàng quan, lại đột nhiên nhúng tay vào sự kiện này. Đó là Nhạc Đấu Thần Thạch tộc, ông ta đang cùng đại năng Thanh Hồ tộc, hợp lực công kích kết giới mà Linh Ngư tộc bày ra.

Nhạc Đấu quyết định đứng ở bên phía bạn của cháu nội, nhiệt tình phối hợp với đại năng bộ tộc Thanh Hồ.

Trong lúc bất chợt, kết giới lay động kịch liệt.

"Trời ạ, thế mà An Lâm và Bạch Dao lại có một chân?"

Ầm!

"Hí... Lam Tiểu Nghê cướp Trần Nam, An Lâm cướp Bạch Dao? Ôi cha mạ ơi! Đây chính là chuyện có thể gây náo động toàn bộ đại lục đó!!!"

"Mau nhìn, thật sự có An Lâm, hắn ở kia kìa!"

"Này... sao tôi lại chẳng hiểu nổi buổi hôn lễ này thế?"

"Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Trần Nam lập tức biến đổi.

Hồ tộc cũng không biết làm sao, mặc dù nhiều thêm một cái chi viện mạnh mẽ khiến họ rất hứng khởi, nhưng mà thả người phụ nữ của An Lâm ra là cái quỷ gì?! Chẳng lẽ Bạch Dao là...

An Lâm thì lại há hốc miệng, trong đầu có một vạn con thần thú chạy qua như điên.

"An Lâm... Chẳng lẽ là Tôn Giả Độ Hóa An Lâm?"

"Ông nội, mau dùng sức đập đi, người phụ nữ của bạn cháu gặp nguy hiểm rồi!" Hồng Đấu la lớn.

Chẳng qua là không nghĩ tới, thế mà cả hai bên đều muốn cướp dâu cướp rể, chuyện này quá là kích thích.

Cái loại này cướp dâu đầy lãng mạn này, ông rất hiểu!

Ông đã được nghe kể về tất cả những chuyện mà Hồng Đấu đã trải qua.

Một đám quần chúng ăn dưa trừng lớn hai mắt, không ngừng kích động nói.

An Lâm không biết làm sao, phút chốc nét mặt trở nên vặn vẹo, tình huống này khiến cho trái tim nhỏ của hắn có phần không chịu được.

Con mẹ nó kịch bản kiểu quái gì thế, quá kinh khủng quá ly kỳ đi?

Người phụ nữ của An Lâm đạo hữu là cái quỷ gì?

Tại sao Bạch Dao lại có quan hệ với hắn, là ai muốn hại mình?!!

Nếu như bị Hứa Tiểu Lan biết được, hắn nhất định sẽ bị ép thành thuốc viên mất!

"Người anh em, anh nghe tôi giải thích..."

An Lâm nhìn về phía Tiểu Sửu, ngực nghèn nghẹn, chỉ muốn phun ra một ngụm máu.

Nếu như hắn biết là ai hại hắn, hắn sẽ cho tên đó phải nếm đủ thiên đao vạn quả!

Tốc độ kia thật sự là quá nhanh, Trần Nam căn bản không kịp né tránh. Lực lượng đại địa kinh khủng, trong nháy mắt lập tức phá vỡ chân nguyên hộ thân của hắn.

Hắn còn chưa có nói xong, một chàng trai khác lập tức hiện ra ở trước mặt của hắn, cự quyền kim quang ẩn chứa năng lượng cực kì khủng bố, bắn thẳng đến khuôn mặt của hắn.

"Làm sao có thể..." Trần Nam trừng lớn hai mắt, "Anh là..."

Sau đó, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy vòng eo cô, đỡ thân thể cô xuống.

Cô thấy được một Hầu Tử khoác áo giáp hắc tinh, đeo mặt nạ, thoạt nhìn khí phách vô song, tựa như anh hùng cái thế, chân đạp Hắc Viêm lao đến, một gậy lập tức phá tan thuật pháp của Trần Nam.

Hai tròng mắt của Bạch Dao trở nên vô cùng sáng ngời.

Trong khoảnh khắc, nguy hiểm đáng sợ bao phủ toàn thân Bạch Dao.

Cô tứ cố vô thân, chỉ có thể liều mạng chống cự, thả ra từng tầng băng bích ngăn chặn ở trước người.

Song, một kích toàn lực của Trần Nam mạnh hơn cô rất nhiều, rất nhanh băng bích đã bị đánh tan.

Thân thể mềm mại của Bạch Dao bị luồng năng lượng tựa như đào núi lấp bieern trùng kích đến mức hộc máu bay ngược.

Ngọn lửa Ám Hắc Hủ Thực đuổi đến tận cùng không buông, bao vây cô gái kia, trời đất cùng dần trở nên tối đen.

Ầm! Một tiếng nổ vang rung trời, hình như có tiếng cái gì đó tan vỡ.

"Bạch Dao!"

Một tiếng hét giận dữ đầy quen thuộc truyền đến.

Ngọn lửa màu đen đột nhiên bị một luồng sức lực phá vỡ.

Trần Nam nổi giận gầm lên một tiếng, duỗi tay chụp lấy Bạch Dao, cự chưởng thần hỏa Ám Hắc Hủ Thực, tựa như thiên la địa võng bao vây Bạch Dao, phong tỏa mọi đường lui của Bạch Dao.

"Bạch Dao, Hàn Dương Cái của cô sẽ là của tôi!"

Người bên phe Trần Nam biết An Lâm tồn tại, lại càng cấp bách không thôi.

Tiểu Sửu thật là quá khéo hiểu lòng người.

An Lâm: "..."

"Anh An, tôi biết Bạch Dao là người thế nào, anh là bị hiểu lầm mà thôi." Tiểu Sửu yên lặng rút cây gậy ra, khí thế xông thẳng lên trời.

Ầm! Gương mặt tuấn mỹ của Trần Nam bị đánh đến mức vặn vẹo, cái mũi bị đánh gãy xuống, hàm răng cũng rụng mấy cây, thân thể tức thì bị lực lượng dồi dào mênh mông trùng kích cho bay ngược như đạn pháo.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, khiến cho vô số quần chúng ăn dưa kinh hoảng hô lên.

Cùng lúc đó, ở phía khác.

Cô gái bị Hầu Tử thần bí cứu giúp, nở rộ ra lúm đồng tiền đẹp mắt làm người ta si mê.

Hầu Tử khí phách, cứu lấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần.

Một màn này, hấp dẫn vô số ánh mắt, làm cho tất cả sinh linh ở vùng đất Tạo Hóa than hãi không dứt.

"Tiểu Hầu, em biết ngay là anh sẽ đến, giờ khắc này em đợi đã lâu rồi, mặc dù xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà em thật sự rất vui vẻ..."

Bạch Dao kích động nói, sau đó yên lặng tháo mặt nạ của Hầu Tử xuống.

Ánh mắt quen thuộc, cứ như thể đã khóc một trận, có phần đỏ ửng.

Chiếc mũi hếch lên trời đầy quen thuộc, cái miệng méo quen thuộc, đôi mắt quen thuộc...

Tất cả sinh linh có mặt ở đây, sau khi thấy mặt nạ của Hầu Tử bị hái xuống, đều lao nhao hít vào rồi một miệng đầy khí lạnh, Hầu Tử này thật xấu!

Hình tượng của Hầu Tử, mang đến cho bọn hắn cảm xúc tương phản khổng lồ, ấn tượng từ khí phách biến thành xấu đến lạ lùng!

Đặc biệt là khi cô gái xinh đẹp tuyệt diễm như Bạch Dao dựa vào hắn, cái loại tương phản này càng thêm chói mắt.

"Tiểu Hầu, đã lâu không gặp!"

Nụ cười của Bạch Dao vẫn không thay đổi, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khẽ vỗ về Tiểu Sửu, làm trò trước mặt hàng vạn sinh linh, vươn bàn tay trắng nhỏ lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dán lên trên môi Tiểu Sửu.

Tình sâu hôn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận