Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1006: An Lâm tức giận tột độ

Bỏ trốn?

Tiểu Sửu nghe vậy mà sững sờ.

Một luồng tình cảm cực kỳ mãnh liệt xông thẳng lên đầu.

Khi mà một cô gái nói với bạn chuyện như thế này, ý nghĩa là gì? Ý nghĩa là đối phương cực kỳ tin tưởng bạn, muốn vứt bỏ hết thảy, muốn sóng vai cùng bạn đi đến hết cuộc đời.

"Tiểu Hầu, hãy đưa em rời xa khỏi tất cả phân tranh, xa cách nơi này, hai người chúng ta cùng nhau trải qua một cuộc sống bình ổn tốt đẹp, có được không anh?" Bạch Dao ngưng mắt nhìn Tiểu Sửu, trong đôi mắt đẹp như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Từng có lúc, ngay cả dũng khí để gặp mặt Bạch Dao mà Tiểu Sửu cũng không có, nhưng Bạch Dao lại dũng cảm mà nói với hắn, rằng muốn cùng hắn bỏ trốn, đây là cái loại hạnh phúc và cảm động gì đây.

Tiểu Sửu ôm sát vòng eo Bạch Dao, trịnh trọng gật đầu: "Được!"

Thần dược không gian phù trong tay của hắn, bắt đầu bị thúc dục, thần quang bảy màu bao phủ hai người đang ôm nhau.

Thật là gặp quỷ mà, tại sao mỗi một lần gặp nhau, thực lực của An Lâm đều mãnh liệt nhảy lên một bậc thang vậy? Bây giờ, dưới tình huống không dựa vào ngoại lực, ngay cả đại năng Phản Hư hậu kỳ đứng đầu cũng có thể gánh được?

Trần Hạo bị An Lâm cắt đứt công kích, mất đi cơ hội đánh úp Bạch Dao.

Lực lượng cực kì khủng bố phun trào ra, Trần Hạo không thể không chặn lại, khoảnh khắc năng lượng của hai người va chạm đã gây nên chấn động đến hơn mười dặm, Trần Hạo không kịp chuẩn bị, lại bị đánh lui hơn một ngàn mét.

Tâm trạng của Hồng Đấu cực kỳ phức tạp, đối thủ có lực lượng ngang bằng hắn, thế nhưng hôm nay đã trưởng thành đến mức có thể sánh ngang với ông nội của hắn... Chuyện này quá đả kích hắn rồi!

"Mẹ kiếp?!" Trần Hạo trừng trừng hai mắt.

Tất cả sinh linh, bao gồm cả đại năng Phản Hư có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, đều có chút ngây người.

"Không tốt, cô ta muốn chạy trốn!" Trần Hạo biến sắc, hóa thành một luồng thần quang màu đen xông về phía Tiểu Sửu và Bạch Dao, tốc độ nhanh tựa như lôi quang chợt lóe lên.

Hư không phía trên điện phủ tổ chức hôn lễ, ánh sáng bảy màu rực rỡ đột nhiên trở nên chói mắt đến cực điểm, bao vây hai người ở giữa, các hình tròn với đủ loại sắc thái hiện lên, đan vào nhau rồi khuếch tán, cứ như thể phù dung sớm nở tối tàn, trong phút chốc tỏa ra hương hoa, rung động lòng người.

Lúc này, một chàng trai chạy tới, tung ra một quyền.

Nhưng trong lúc bất chợt, ông cảm giác được bụng mình đau quặn, ngay sau đó cái mông phun ra chất lỏng không rõ.

"Ha ha ha, Tiểu Đấu, thực lực của người bạn này của cháu không tệ nha, đều sắp bằng ông đến nơi rồi!" Nhạc Đấu tung một quyền đẩy lui một vị đại năng Linh Ngư tộc, sau đó liền cười ha ha mở miệng nói.

"Tên Hầu Tử kia, dẫn công chúa của chúng ta bỏ trốn?"

Hồng Đấu thấy một màn như vậy, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống: "Trời ạ, đây chính là cái tên An Lâm mà mình quen biết đấy ư?"

"Ôi trời ơi!!! Thế mà lại có thể phát sinh loại chuyện này!"

Sau khi hào quang bảy màu đầy chói mắt tản đi, Tiểu Sửu và Bạch Dao đã biến mất tại chỗ, không để lại chút vết tích gì, cứ như thể là không hề tồn tại trên thế gian này.

Đây chính là điểm đáng sợ của thần dược không gian phù, coi như là đại năng Phản Hư hậu kỳ, đối mặt với thuật pháp bực này cũng không có cách gì, không mò ra được bất kỳ đầu mối gì.

Đám Hồ tộc đang chiến đấu cũng ngừng tay.

Nhiều tộc hỗn chiến thì như thế nào.

Vì cái rắm gì mà lại dùng loại ánh mắt thương hại này để nhìn tôi???

"Không... công chúa xinh đẹp nhất tộc ta, lại bỏ chạy cùng một tên Hầu Tử xấu xí, tôi không chấp nhận, aaaaaa..."

Cái tên lừa đảo này rất hay khiến cho người ta phải tức giận.

"Thật sự quá lãng mạn rồi, thật hâm mộ bọn họ."

Hồng Đấu bị làm cho sợ đến mức lập tức núp ở phía sau lưng ông nội của hắn.

An Lâm cực kỳ phẫn nộ, yên lặng móc ra kiếm Thắng Tà.

Sau khi lừa được người ta, lại còn không có chút tự ý thức nào, càng làm cho người ta tức giận!

Có sinh linh lòng sinh hâm mộ, cũng có sinh linh không cách nào tiếp nhận thực tế muốn phát điên. Bọn họ không tài nào nghĩ tới, trò khôi hài kinh thiên động địa này, sẽ kết thúc như thế này.

An Lâm không khỏi phẫn nộ chuyển mắt nhìn sang Hồng Đấu.

Hồng Đấu mà nhìn An Lâm với vẻ mặt mơ màng: "Người anh em, tôi giúp anh, mà anh lại nhìn tôi với ánh mắt này hả? Cho dù người phụ nữ của anh bị Hầu Tử nhà anh bắt cóc rồi, thì cũng không thể trách tôi chứ!"

An Lâm: "..."

Bất kể thắng bại, bất kể gút mắc trong tình cảm là đúng hay sai, Bạch Dao và Tiểu Sửu cứ như vậy, trực tiếp thoát đi khỏi vùng đất này, sau đó chuyện gì cũng không lo...

An Lâm mặc một cục tức trong họng, bọn họ nhìn hắn với cái ánh mắt gì đây!

Các cường giả Thần Thạch tộc cũng dừng tay, nhìn về phía An Lâm với vẻ mặt đồng tình.

Nhân vật chính đã chạy, bọn họ còn đánh cái rắm à!

"Dao Nhi, không ngờ con lại đưa ra loại lựa chọn này..." Bạch Mộ Vũ nhìn về phía chân trời nơi xa, sâu kín than nhẹ một tiếng, "Đó là co bài chưa lật quý giá nhất giúp con bảo mệnh mà, thế mà con lại dùng nó để bỏ trốn với tên Hầu Tử kia..."

Trong mắt Bạch Mộ Vũ lộ ra vẻ uể oải và sầu não.

Tất nhiên là bà có biết về Tiểu Sửu, năm đó vì khống chế Hàn Dương Căn càng ngày càng phát triển khủng khiếp trong cơ thể Bạch Dao, một mình bà mang theo Bạch Dao đi đến lãnh thổ Vạn Sơn, tìm kiếm dược vật có thể áp chế Hàn Dương Căn của Bạch Dao.

Bạch Mộ Vũ đi ngang qua núi lớn, thấy một Linh Hầu trời sinh sắp bị giết, nổi lên thương hại lòng, lúc này mới thuận tay cứu Tiểu Sửu.

Cuối cùng, nhận ra con gái không có bạn cùng lứa chơi đùa, nên mới để Tiểu Sửu làm bạn chơi với con gái.

Song, bà tuyệt đối không nghĩ tới.

Hôm nay bạn chơi cùng trưởng thành, lại cướp con gái của bà chạy mất!

"Chúng ta rút lui!" Hắc Hồ Hoàng Trần Hạo ra lệnh.

Các cường giả Hắc Hồ tộc khác bắt đầu bỏ chạy về phía xa.

Nhân vật mục tiêu đã biến mất, bọn họ còn đánh cái rắm gì nữa.

"Muốn chạy? Sau khi tới đại náo hôn lễ ở hoàng thất Thanh Hồ tộc, còn muốn chạy sao?" Cái vị đại năng Phản Hư hậu kỳ kia của Thanh Hồ tộc đạp mạnh bước chân, ba đại trận cực kì khủng bố liền tỏa ra hào quang khủng khiếp, trong nháy mắt lực lượng bao phủ cả tòa hoàng cung.

Cắm sừng em gái nhà mi ấy!!!

Khiến cho An Lâm chịu không nổi là, Hồng Đấu lại gạt mọi người, để cho tất cả sinh linh cảm thấy hắn bị cắm sừng! An Lâm bị cắm sừng rồi, An Lâm bị cắm sừng rồi...

Biến cố liên tiếp xảy đến.

Ai biết được rằng, ai xảy ra hai trận cướp hôn! Chú rể còn có ý đồ cướp đi Hàn Dương Căn của cô dâu, cô dâu thì cùng Tiểu Sửu làm một trận ngược cẩu độc thân ở trước mặt mọi người, cuối cùng Tiểu Sửu lại cùng cô dâu bỏ trốn...

Đại năng Linh Ngư tộc dám tới nơi này, hiển nhiên cũng là có chuẩn bị.

Bọn họ đồng thời lấy ra Hắc Bạch Trường Toa, đồng thời đâm về hướng một cái đại trận, hẳn là muốn chọc đại trận ra một cái lỗ thủng lớn.

Hắc Hồ tộc vừa nhìn thấy lỗ thủng kia, lúc này đều lao về phương hướng đó.

Linh Ngư tộc cũng là vừa đánh vừa lui, tất cả mọi người đều là đại năng Phản Hư hậu kỳ, nếu không phải thật sự muốn liều chết giữ lại đối phương, thì cũng rất khó có thể vây khốn.

Cuối cùng, Lam Tiểu Nghê cũng cướp rể thành công, ôm Trần Nam vượt qua không gian thoát khỏi thành Thanh Hồ.

Mặc dù bộ tộc Bạch Hồ và Thanh Hồ căm hận Hắc Hồ tộc và Linh Ngư tộc, nhưng cũng sẽ không thật sự liều chết vì chuyện này, bọn họ không cần thiết làm đến mức đó.

An Lâm nhìn đi kẻ địch xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Cuối cùng thì cũng thật sự kết thúc... Phải trải qua trận hôn lễ này, cả trái tim nhỏ đều sắp chịu không nổi rồi..."

Vốn là chỉ muốn yên lặng mà xem một buổi hôn lễ, sau đó sẽ cùng Tiểu Sửu mượn rượu quên sầu.

"Chú hai, Thiên Tế Ty, các người mau tới giúp tôi!" Lam Tiểu Nghê ngự trên bong bóng nước, tựa như một quả đạn pháo đánh tới trận pháp của hoàng cung.

Cô khóc cũng khóc đủ rồi, chỉ có thể đối mặt với sự thật này, Trần Nam bị đánh cho thê thảm, sau khi dùng tiên đan chữa thương, hẳn là gương mặt anh tuấn có thể hồi phục trở lại.

Lam Tiểu Nghê Linh Ngư tộc, đang ôm Trần Nam bị một quyền của An Lâm đánh cho trọng thương, nhanh chóng rút về phía sau.

Chúng sinh linh lúc này mới lấy lại tinh thần, còn có một đôi... tình lữ cướp hôn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận