Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 101: Không có con nào để chiến đấu

Cố nén lại tâm trạng tồi tệ không nguôi trong lòng, An Lâm tiếp tục đi tới.

Thi thể của Cự Mãng ở phía sau bọn họ sẽ có binh lính Giáp Ất Bính Đinh đi xử lý.

Trong lúc đó, bọn họ lại gặp phải hổ Kiếm Bối có thân hình cao lớn, khắp người tản ra khói độc của rắn mối bảy màu, còn có thân hình tê giác cao ba trượng.

Con quái vật này thoạt nhìn trông rất hung hăng, nhưng cũng bị bọn người An Lâm quét qua một đường, không có chút cản trở nào.

"Ôi, đúng là một con để có thể đánh cũng không có."

Lạc Tử Bình thư giãn cơ bắp rắn chắc một chút, có chút bất mãn mở miệng nói.

"Ha ha ha, vậy nếu gặp được linh thú, phải mời bạn học Lạc đây thể hiện tài năng rồi." Tông Vĩnh Ngôn cười nhạt một tiếng, nhưng nét mặt lại mang chút vẻ châm chọc.

"Ừm, đến lúc đó anh An không cần phải ra tay, ngược lại tôi lại muốn xem bạn học Lạc mạnh mẽ như thế nào." Miêu Điềm nhíu mày mở miệng nói.

Nửa tháng, chỉ tiêu mỗi người giết ba mươi con dị thú.

Tuy An Lâm không phải rất hiếm khi có được những phần thưởng khích lệ đó, nhưng đội viên của hắn lại vô cùng kỳ vọng.

Rốt cuộc mình đã làm gì!?

Nhưng mọi người chắc chắn không chỉ hài lòng với việc đạt tới mục tiêu, bởi vì đây chính là bài kiểm tra cuối năm, nếu vượt hơn chỉ tiêu hoàn thành bài kiểm tra, trường học sẽ có thưởng đấy!

An Lâm: "..."

Nơi này côn trùng muỗi độc nhiều vô số, Miêu Điềm và Tôn Thắng Liên dĩ nhiên rất ghét chỗ này, đều hơi nhíu mày.

"Đồng ý!" Tôn Thắng Liên lạnh nhạt nhìn về phía Lạc Tử Bình, gật đầu nói.

Bởi vậy thành viên tiểu đội sau khi bàn bạc thì quyết định, mục tiêu của hôm nay là một ngày giết hai mươi con dị thú!

Khốn khiếp! Việc này cũng lôi mình vào?

Lạc Tử Bình bị ba người hùa nhau châm chọc, mặt mày nhăn nhó đỏ ửng, bắt đầu xin lỗi An Lâm: "Thật xin lỗi, anh An, tôi không nên khoác lác trước mặt anh."

Phân công đến tiểu đội thì mỗi ngày chỉ cần giết mười con dị thú đã có thể hoàn thành chỉ tiêu rồi.

Miêu Điềm miết cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng vung bàn tay trắng nõn đuổi bọn muỗi hút máu đang ở bên cạnh.

Đây chỉ là câu chuyện cỏn con, mọi người tiếp tục trèo đèo lội suối.

An Lâm cũng cảm thấy không cần thiết phải đi đầm lầy, vừa định đồng ý thì không ngờ từ phía xa của đầm lầy đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm của trận chiến.

Rất nhanh sau đó, mọi người đi tới một vùng đất đầm lầy.

"Anh An, hay là chúng ta đi đường vòng đi, nơi này bẩn chết được!"

"Ầm ầm!"

Bởi vậy trận chiến trước mặt khiến hắn có hứng thú không nhỏ.

Một người nam cao lớn khoác áo da thú kinh ngạc kêu lên.

Hai mươi tiểu đội chia thành các tuyến đường khác nhau tiến về phía trước.

Mà trên bầu trời, những con dị thú muỗi khổng lồ như thế này còn có mười mấy con...

"Này? Phía trước có động tĩnh, chúng ta đi xem thử đi!"

"Trốn? Cậu chạy thoát những con muỗi này không?" Người nam cao to khoác áo da thú trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, lớn tiếng quát: "Cho dù chết, tôi đây cũng phải lôi mấy con muỗi này chết chung!"

Một người đàn ông tay cầm trường kiếm, nhìn thấy những người bạn đồng hành từng người một bị hút cạn máu, toàn thân run rẩy mở miệng nói.

"Trưởng đoàn, hay là chúng ta trốn đi..."

Theo lý mà nói, tuyến đường này của bọn họ sẽ không gặp phải thành viên của tiểu đội khác.

Người nam bị con muỗi khổng lồ đâm trúng đó, hai mắt trừng trừng, toàn thân nhanh chóng bị khô héo, trong nháy mắt bị hút thành cá xác khô.

Con muỗi khổng lồ hút một trận no nê xong thì rút vòi hút ra, bay về phía không trung, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào sáu người trên mặt đất.

Trên mặt đất đã có hơn mười người đàn ông bị hút đến khô máu.

Các đội viên nghe thấy đội trưởng lên tiếng, đều thật thà gật đầu, sau đó đi theo phía sau của An Lâm phóng về nơi cuộc chiến đang diễn ra.

"Trần Đức!"

Một con muỗi hút máu khổng lồ to khoảng một trượng bị nổ tung buộc phải lùi lại, nhưng một con muỗi khổng lồ khác lại tức tốc bay tới sau lưng một người, vòi hút bén nhọn như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào cơ thể của người đó.

Quả cầu lửa nổ tung ầm ầm.

Một con muỗi hút máu khổng lồ xé không gian bay tới, vòi hút bén nhọn đâm về phía tim của người nam khoác áo da thú.

"Uống đi!" Người nam tay cầm hai cây búa bổ về phía con muỗi khổng lồ.

Nguyên khí xung quanh phun trào mạnh mẽ.

Tia sáng trắng từ trong đầu búa phun ra, chém thẳng vào đầu một con muỗi trước mặt.

Đúng lúc này, phía sau lưng của người nam này bị hai vòi hút của muỗi khổng lồ đâm xuyên qua!

"Trưởng đoàn!"

Các đội viên còn lại cũng đều bị những con muỗi khổng lồ quấn lấy, nhìn thấy trưởng đoàn bị muỗi khổng lồ đâm trúng, chỉ có thể sợ hãi kêu to.

Ầm ầm!

Một cú đấm kim quang nghiền nát hai con muỗi khổng lồ đang ở phía sau của người đàn ông khoác áo da thú.

Trên mặt đám người Miêu Điền cũng tỏ vẻ hài lòng, tìm dị thú giữa bạt ngàn núi đồi thật sự là phiền phức.

An Lâm cười lắc lắc đầu: "Tiện tay giúp đỡ mà thôi. Hơn nữa chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ săn bắn dị thú, thoáng một cái thì giết được mười mấy con dị thú, mục tiêu của ngày hôm nay coi như hoàn thành một mạch xong rồi."

Mấy người nam còn lại cũng đều khom người cảm kích, nếu không phải nhóm người của An Lâm đến kịp thời, e rằng bây giờ bọn họ đã bỏ mạng trong miệng lũ muỗi khổng lồ kia rồi.

Khuôn mặt người nam cao lớn khoác da thú đầy vẻ cảm kích, nhìn bọn người của An Lâm, khom người mở miệng nói.

"Tôi không sao, một chút vết thương nhỏ thôi mà, cám ơn các vị đạo hữu trượng nghĩa ra tay cứu giúp."

Cơ thể người nam này bị vòi hút của muỗi khổng lồ đâm xuyên, lúc này vết thương đang không ngừng chảy máu.

Miêu Điềm thu cánh quạt về, tiếp tục giết một con muỗi khổng lồ khác.

Lạc Tử Bình và Tông Vĩnh Ngôn cũng tham gia vào trận chiến.

Cú đấm gió mạnh mẽ của Lạc Tử Bình, mỗi một cú đều có thể trực tiếp đập chết một con muỗi khổng lồ.

Tông Vĩnh Ngôn khẽ vung cây quạt lông vũ, từng trận gió cực mạnh nổi lên, vây chặt lấy mấy con muỗi khổng lồ, sao đó nuốt chửng.

Mạnh thật...

Mấy người đàn ông bị bao vây nhìn đội viên của tiểu đội An Lâm ra tay giết mấy con muỗi khổng lồ đều kinh ngạc tán thán không ngớt lời.

Rất nhanh sau đó, mười mấy con muỗi khổng lồ đều bị tiêu diệt toàn bộ, không con nào may mắn thoát khỏi.

"Anh vẫn ổn chứ?"

An Lâm đi tới trước mặt người nam cao lớn khoác áo da thú, có chút lo lắng hỏi.

Trong số đó, một con muỗi khổng lồ cảm thấy tình hình không ổn, vừa định bay đi thì một đường cánh quạt xẹt qua theo quỹ tích màu trắng, chém cơ thể của nó tách thành hai mảnh.

Một cô gái xinh đẹp tóc dài phủi máu tươi trên thân kiếm xuống, lạnh lùng nhìn gần mười con muỗi khổng lồ phía trước, cô ấy chính là Tôn Thắng Liên thuộc tiểu đội của An Lâm.

Nhưng bọn chúng còn chưa bắt đầu tấn công thì một đường kiếm sáng lóe lên, chặt đứt đầu mấy con muỗi khổng lồ này xuống.

Đó là nơi của kẻ thù mới.

Muỗi hút máu khổng lồ từ bốn phía đột nhiên kích động lên, mấy con muỗi khổng lồ xông về một phía khác.

"Vù vù vù...!"

Bây giờ chỉ trong chốc lát xuất hiện mười mấy con, bọn họ đương nhiên là rất vui mừng rồi.

Sau đó, phía sau đám người An Lâm xuất hiện mười mấy người nam mặc áo giáp.

Bọn họ cắt những bộ phận có giá trị trên người bọn muỗi khổng lồ, để vào trong nhẫn không gian.

"Các cậu là học sinh đến từ Thiên Đình à?"

Người đàn ông cao lớn khoác da thú nhìn thấy sự phối hợp giữa tu sĩ và binh lính dường như đã từng quen biết này, không khỏi kinh ngạc nói.

"Đúng vậy." An Lâm khẽ gật đầu, cũng không giấu giếm.

"Thảo nào chỉ là Đạo Chi Thể cấp mười lại có thể phát ra lực chiến đấu kinh người như vậy, thì ra lại là nhóm Thiên Kiêu của giới Cửu Châu." Người đàn ông cao lớn vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.

Sau đó, hắn quan sát một hồi mới tiếp tục nói với đám người An Lâm: "Tôi có một vụ giao dịch, sau khi thành công, các cậu có thể có được sáu tiên quả cửu phẩm, có hứng thú hợp tác với chúng tôi không?"

Tiên quả?

Ánh mắt An Lâm sáng lên. Mặc dù là tiên quả cấp thấp nhất, nhưng giá trị của nó cũng là không cách nào đo lường được rồi!

"Giao dịch gì, nói nghe thử xem." An Lâm lập tức nói.

Mấy người đội viên còn lại sau khi nghe đến tiên quả cũng tràn đầy hy vọng nhìn người nam cao lớn kia.

Người nam cao lớn khoác da thú mở miệng nói: "Bên trong khu vực Vạn Sơn, Đoàn Săn Thú chúng tôi phát hiện một ngọn núi linh thiêng. Trên ngọn núi thiêng này có một cây Huyền Thanh Linh Huyết Thụ sinh trưởng, trên đó đã kết thành chín tiên quả."

"Đáng tiếc có một Kim Mục Hầu Vương trấn giữ bên cạnh Thanh Huyền Linh Huyết Thu, đoàn Săn Thú chúng tôi không có cách nào lấy được số tiên quả đó. Các vị đạo hữu có thực lực mạnh mẽ, nếu như cùng chúng tôi hành động, sau khi thành công chúng tôi sẽ chia cho các cậu sáu tiên quả, thấy thế nào?"

Mỗi tiên quả đều có thể dẫn tới phân tranh của vô số tu sĩ, chín tiên quả tuyệt đối có thể dẫn tới chấn động trên toàn giới tu sĩ của Thạch Long Châu.

Nếu không phải bọn người An Lâm ra tay cứu bọn họ, hơn nữa còn là sinh viên của Thiên Đình thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức này cho người ngoài.

"Ừm... Kim Mục Đại Vương kia đại khái là dị thú với thực lực như thế nào?"

"Khoảng chừng Kỳ Dục Linh kỳ giữa." Người nam cao lớn khoác da thú cũng không giấu giếm.

Thật ra hắn cũng không mong đợi bọn người An Lâm có thể đánh bại Kim Mục Hầu Vương, chỉ cần có thể ngăn chặn nó trong phút chốc, mọi người nhân lúc loạn lạc đi cướp lấy tiên quả là đủ.

Nhưng câu nói tiếp theo của An Lâm thì lại khiến người đàn ông cao lớn khoác da thú và Lạc Tử Bình hoảng sợ.

"Đồng ý!" An Lâm cười ha ha, tiếp tục mở miệng nói:

"Lạc Tử Bình phụ trách xử lý Kim Mục Hầu Vương, chúng ta phụ trách hái tiên quả, đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận