Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1015: Cuộc chiến với hồ ly tám đuôi

Lần trước đã bị An Lâm cản trở kế hoạch, hiện tại An Lâm lại xuất hiện trước mặt Trần Hạo một lần nữa.

Trần Hạo rất vui vẻ, đây là tự dâng tới cửa để ông báo thù!

Sau lưng bốn mươi chín tiên tông có Thiên Đình? Sau lưng tộc Hắc Hồ cũng có tộc Linh Ngư.

Tộc Linh Ngư sẽ không sợ Thiên Đình!

"Đi chết đi!"

Ông cười lạnh một tiếng, tám cái đuôi cùng lúc tấn công An Lâm.

Đạo thần lực cực mạnh ùn ùn kéo đến, phong tỏa tất cả đường lui của An Lâm.

Thế nhưng trên vai ông có tinh linh, hiện tại phải chia đều cả hai tay, ánh sáng bỗng lóe lên rồi biến mất.

Trần Hạo chưa kịp thu đuôi về chỉ có thể dùng song chưởng đối đầu với người trước mặt.

"Sao có thể! Sao sức mạnh của An Lâm lại lớn mạnh như thế?" Sắc mặt Trần Hạo biến đổi, vung hai tay nhưng còn chưa kịp có hành động tiếp theo thì trên bầu trời đã có vô số sấm chớp giáng xuống.

Ông ngẩng đầu nhìn thấy một quyền của An Lâm đã đánh tới chỗ ông.

Trần Hạo cảm thấy xương cốt cánh tay giống như đã bị nắm đấm của An Lâm đánh vỡ, thân thể cũng bị lực lượng của nắm đánh rơi xuống đất.

Sắc mặt Trần Hạo biến đổi, ông phát hiện bản thân đã chụp vào khoảng không!

Theo sau là một hồi tiếng sấm mãnh liệt.

Ầm ầm!

Trong quá trình sấm chớp này đánh xuống thì uy thế càng lúc càng khủng bố khiến Trần Hạo không thể không dùng đuôi hồ ly tạo thành lá chắn bảo vệ bản thân.

Đột nhiên một luồng sức mạnh đáng sợ đánh từ trên đỉnh đầu xuống.

Tám cái đuôi cùng đánh vào một chỗ, khuấy động cả mười ngàn thước.

Bành!

Ở chỗ ấy ngoài An Lâm ra còn có một tinh linh đang bay lượn. Ngoài ra giữa tầng mây còn có một hắc long khổng lồ lượn quanh.

Lực lượng bùng phát, dời núi lấp biển áp tới.

"Còn tìm người giúp đỡ? Được lắm, tôi sẽ cho mấy người biết mấy người dám cả gan ngăn cản tôi thì đúng là không biết trời cao đất dầy!" Trần Hạo gầm lên, quần áo bắt đầu nứt toác, thân thể nhanh chóng biến lớn.

Trần Nam và Lam Tiểu Nghê được ông bảo vệ, khi nhìn thấy trận sấm chớp cuồng bạo khủng bố thì ngay lập tức bị làm cho kinh sợ, không nói nên lời.

Thân ảnh Trần Hạo xuất hiện, di chuyển đuôi trắng, ánh mắt u ám nhìn vào không trung.

"Lực lượng này có thể giết chết đám người An Lâm sao?" Lam Tiểu Nghê khẩn trương hỏi.

Trần Hạo đánh ra hai chưởng, đất trời tối sầm, vô số răng cưa bạch cốt vô cùng sắc bén hiện ra trong không trung, một nửa hình thành lồng giam, một nửa hình làm vũ khí, tạo thành một không gian tử vong!

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì vô số răng cưa hình bạch cốt đã đánh tới chỗ An Lâm và Tiêu Trạch.

Bản thể của Trần Hạo lộ ra, thần uy khủng bố ép tới khiến sinh linh xung quanh hô hấp khó khăn, hủ thực và tử vong chi lực khuếch tán lấy đi sinh cơ của cây cối trong phạm vi mười ngàn dặm.

Trần Hạo cảm thấy bản thân bị xem thường, tám cái đuôi run lên kịch liệt, toàn bộ lực lượng chuyển động!

Lập tức một thân ảnh cao lớn trăm trượng với tám cái đuôi hồ ly xuất hiện trên không trung.

Trần Hạo bị thần thể cứng cỏi của An Lâm hù dọa, không biết vì sao lại cảm thấy nguy hiểm trong lòng. Ông muốn rút lui nhưng lại nghĩ đến việc bản thân đường đường là tiên thú phản hư hậu kỳ lại không dám nghênh đón công kích của một tên tu sĩ hóa thần thì thật mất mặt!

Thân thể An Lâm truyền đến cơn đau thấu xương do bị cắn xé, run rẩy dữ dội giống như bị xé rách, quần áo nát vụn, từng vết máu xuất hiện trên da thịt mà từ trước tới nay hắn chưa từng có.

Chi chít bạch cốt tấn công trực diện, điên cuồng cắn xé thân thể An Lâm.

"Hồ thuật thần đạo, không gian bạch cốt!"

Đây không phải là loại bạch cốt bình thường mà là loại ẩn chứa sức mạnh tử vong chi cốt của Trần Hạo, có thể dễ dàng xé mở không gian, cướp đi sinh mạng.

An Lâm hừ lạnh, không hề phòng ngự, tay không đánh về phía Trần Hạo.

"Muốn chết!"

"Thì ra là không gian bạch cốt, phải hao tổn một lượng lớn thần đạo mới có thể tạo nên, cha tôi còn trụ lại được!" Sắc mặt Trần Nam biến đổi, mở miệng nói.

Trần Nam cười nói: "Đúng, đây chính là một lưới bắt hết!"

Hai mắt Lam Tiểu Nghê sáng ngời: "Đây chính là một lưới bắt hết sao?"

Trần Nam nhìn An Lâm, trên mặt hiện lên vẻ oán độc: "Hắn là một con khỉ xấu xí, hôm nay hắn phải chết ở đây, nếu không chúng ta sẽ luôn phải đề phòng hắn trả thù!"

"Ngao!" Hắc Hồ gầm lên một tiếng giận dữ, tám cái đuôi đánh về phía An Lâm.

Thân hình nhỏ bé của An Lâm đối mặt với cái đuôi lớn giống như con muỗi đối mặt với bàn tay, trông vô cùng nhỏ bé và bất lực.

Thế nhưng bạch quang bỗng lóe, An Lâm đột nhiên biến mất.

Tuy bàn tay rất lớn nhưng nó phải đối mặt với một con muỗi có siêu năng lực!

"Lại là Không Gian Khiêu Dược!" Sắc mặt Trần Hạo biến đổi, hét lớn một tiếng, thân thể phát ra thần lực, hình thành một tầng tường dày. "Đến đây, xem cậu làm sao phá vỡ thần lực của tôi!"

Bạch quang lóe sáng, thân ảnh An Lâm rơi thẳng xuống lưng Trần Hạo, yên lặng thả một quả cầu lớn màu đồng thau, sau đó bắt đầu lui về sau.

Sau khi lui ra, hắn còn đắc ý liếc nhìn Trần Nam và Lam Tiểu Nghê.

Hai người bị ánh mắt đắc ý của An Lâm dọa sợ.

Thật là ánh mắt dọa người!

Quả cầu vẫn sáng ngời, trắng nõn không hề sứt mẻ.

Điện quang loang ra, không nói một lời đã đánh về phía quả cầu.

Trên mặt Trần Hạo hiện lên một tia hy vọng, vị này là cường giả dùng kiếm bậc nhất của tộc Hắc Hồ, không chừng có thể phá vỡ trói buộc của quả cầu này!

Kiếm quang cuồn cuộn, bạch hồng quán thiên, nhắm thẳng đến cầu lũ lụt sau lưng Trần Hạo.

Là một người đàn ông tuấn tú, tay cầm trường kiếm phá không bay đến.

Giọng nói trong trẻo từ phía xa truyền đến.

"A..."

"Ầm ầm!"

Trần Hạo kêu lên, bốn chân mềm nhũn, té trên mặt đất.

Trên mặt An Lâm hiện lên ý cười: "Cuối cùng cầu lũ lụt cũng kích hoạt!"

Đúng vậy, quả cầu kia chính là tiên khí cấp thế giới, từng trấn áp Đông Hải Long Vương - cầu lũ lụt!

Vừa lấy cầu lũ lụt ra thì ai còn dám tranh phong?

"Đừng xem thường tôi!" Trần Hạo chống lại cơn hít thở không thông, gầm lên một tiếng giận dữ, thần lực phóng lên cao, không ngừng đánh sâu vào thủy cầu.

Nhưng ông nhanh chóng tuyệt vọng, với lực lượng của bản thân ông rất khó thay đổi cục diện!

"Hắc Hồ Hoàng! Tôi tới cứu ông!"

Lúc này sức mạnh đáng sợ từ quả cầu truyền đến!

Ngay lúc ông muốn dùng đuôi lấy quả cầu ra thì từng đạo xiềng xích màu vàng bắn ra, quấn quanh tám cái đuôi khiến hành động bị ngừng lại.

"Cái này là gì? Cho dù là bom cũng không thể phá vỡ thần lực hộ thể của tôi được!" Trần Hạo lớn tiếng quát, cố gắng đứng dậy nhưng lại phát hiện quả cầu đồng thau như viên kẹo dẻo, cơ bản không lấy ra được.

Ngay lập tức ông cử động thân thể nhưng lại phát hiện không lấy quả cầu ra được.

Cái này là cầu tự nổ!

Trần Hạo bị An Lâm tấn công bất ngờ nên hơi sửng sốt, thả quả cầu lên người ông rồi bỏ chạy là có ý gì? Chẳng lẽ...

"Cút ngay!" Cường giả Hồ tộc phản ứng rất nhanh, bổ một kiếm tới.

Keng!

Quả cầu bị chém làm hai. Không, đúng hơn là tự nó tách ra làm hai, trong nháy mắt thoát khỏi một kiếm vô cùng uy lực của vị cường giả Hắc Hồ.

Bên trong quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ, bao vây cường giả Hồ tộc.

"A..." Cường giả Hồ tộc chỉ kịp hét lên một tiếng, thân thể lập tức bị hút vào bên trong quả cầu kì quái.

Hai nửa quả cầu hợp lại, nhanh chóng bay đến bên cạnh, vui vẻ quay vòng.

Trần Hạo, Trần Nam, Lam Tiểu Nghê thấy vậy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đường đường là phản hư bậc nhất lại bị một quả cầu nuốt gọn?

Đây là đồ vật đáng sợ gì vậy?

Trần Hạo không nghĩ tới tộc Hắc Hồ sẽ bị một quả cầu chèn ép.

Đây đúng là đã hết hy vọng, khiến tộc Hắc Hồ sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận