Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1022: Chúa tể bóng tối

An Lâm bị Bạch Lăng ôm bay đi, toàn bộ lực lượng bóng tối đều bị không gian Thần Đạo của Bạch Lăng ngăn cản.

Mọi thứ trong tầm nhìn đều nhanh chóng lui về phía sau.

An Lâm cách Trần Hạo ngày càng gần.

Cửu Vĩ Thần Hồ phát hiện Bạch Lăng tham chiến, lúc này vung cái đuôi khổng lồ màu đen ra, không gian vào thời khắc đó bắt đầu đông cứng lại. Vì tránh để Bạch Lăng sử dụng Bước Nhảy Không Gian, Cửu Vĩ Thần Hồ dã công kích và niêm phong không gian cùng lúc.

Vẻ mặt của Bạch Lăng không chút thay đổi, giống như đã sớm biết Cửu Vĩ Thần Hồ sẽ dùng cách tấn công như vậy.

Trên bàn tay trắng mịn của cô bất ngờ xuất hiện một trận đồ màu trắng, giống như một vỏ trứng mềm mại đông cứng phát ra ánh sáng trắng bao bọc lấy cô và thân thể An Lâm, trong nháy mắt đã phá nát niêm phong không gian của Thần Hồ, tốc độ lại tăng vọt!

Cái đuôi khổng lồ vung tới, quang cầu nhanh chóng nâng lên, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc tránh được công kích.

Còn ba vị cao thủ kỳ cuối Phản Hư, tuy rằng không biết Bạch Lăng muốn làm gì, nhưng cũng biết đây là chuyện vô cùng quan trọng, bắt đầu liều mạng tấn công Tần Hạo, thu hút hỏa lực cho Bạch Lăng.

An Lâm chóng mặt hoa mắt, nước mắt cũng rơi xuống rồi.

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, An Lâm cần tiếp cận Trần Hạo, vậy cô khiến An Lâm kề sát Trần Hạo, đây không phải là cách làm ổn thỏa nhất sao, cũng không phải không thể làm được.

An Lâm bị Bạch Lăng ném mạnh lên lưng Cửu Vĩ Thần Hồ.

Bạch Lăng nhìn An Lâm đập lõm lưng Trần Hạo, khóe miệng tinh xảo khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ đắc ý đại công cáo thành.

Cuối cùng, cô cũng bay tới phía sau Cửu Vĩ Thần Hồ, quăng An Lâm về phía lưng của Thần Hồ: "Đi đi, An Lâm!''

Pháp thuật cuồn cuộn ngay lập tức hiện lên trong đầu, may mà thần hồn của An Lâm cường đại, nếu không sẽ bị số lượng tin tức pháp thuật vô cùng lớn này khủng bố.

Cái đuôi khổng lồ chia thành vô số đầu quỷ, cắn xé về phía Bạch Lăng.

An Lâm không ngừng thầm oán trong lòng, nhưng trên trán đã bắt đầu xuất hiện một đồ án màu vàng.

Ầm ầm!

Bạch Lăng không hề giảm tốc độ, lấy tay là đao, giống như nữ võ sĩ chém quỷ, vẽ ra từng đường kiếm sắc bén, chém nát toàn bộ đám đầu quỷ bóng tối.

Hắn chỉ cần Bạch Lăng giúp hắn đến gần Trần Hạo trong phạm vi trăm mét là tốt rồi, không phải muốn hắn tiếp cận Trần Hạo ở khoảng cách gần! Bây giờ lại trở thành bom người bị ném đi là cái quỷ gì đây?

Vào thời khắc ấy, Cửu Vĩ Thần Hồ cảm thấy giống như bị mất thứ gì đó.

Trần Hạo: "Á...!''

"Cút!'' Thần Hồ hét lớn một tiếng, lực lượng thần đạo bên ngoài thân bùng nổ ầm ầm, khiến An Lâm nổ bay.

Thần Tham Thuật, phát động!

Bên trong đống thuật pháp, lựa chọn ăn cắp thuật Chúa Tể Hắc Ám!

An Lâm nghe xong trong lòng cũng chấn động: "Nói như vậy... Tôi có thể tự do hoạt động sao!?"

An Lâm tỏ vẻ mơ hồ: "Sao... Cái gì thế?"

Thuật Chúa Tể Bóng Tối!

Ở khoảng cách gần như thế, kể cả Bạch Lăng cũng khó có thể bảo vệ An Lâm, vẫn nên kéo dài khoảng cách thì hơn.

Giống như... Hắn chính là Chúa Tể Bóng Tối!

An Lâm trúng phải lực lượng thần đạo bóng tối khủng khiếp, va chạm khiến hắn phun ra một ngụm máu, cơ thể bay ngược ra sau được Bạch Lăng ôm lấy, nhanh chóng bay về phía sau.

"Tôi muốn chiến đấu!''

Bạch Lăng liếc nhìn chàng trai trong lòng một cái.

"Chị Bạch, đừng chạy nữa.'' An Lâm nói.

"An Lâm, cậu rất tuyệt vời!'' Vẻ mặt Bạch Lăng vui vẻ nói.

Thật không ngờ, thuật Chúa Tể Bóng Tối lại chính là lực lượng Thần Hồ dùng để phong tỏa hành động của bọn họ.

An Lâm đã tinh thế hiểu ra được mục đích thật sự của thuật pháp, có căn cốt bắt đầu nhẹ nhàng gạt bóng tối ra, nhìn thấy mạch nước ngầm không rõ ràng đang khởi động.

Cảm giác này... Vô cùng tốt!

Bạch Lăng nhìn An Lâm kinh ngạc: "Cậu không biết sao? Bây giờ lực lượng giam cầm bóng tối đã hoàn toàn biến mất!''

An Lâm có chút bất đắc dĩ, lúc đó tình thế khẩn cấp, pháp thuật rất nhiều, vốn không cách nào phân tích hết, hắn chỉ chọn một pháp thuật có cái tên trâu bò nhất.

Thậm chí ngay cả bản thân cũng biết sao? Tôi rất hoài nghi không biết việc này có phải do cậu làm hay không đó.''

Bạch Lăng cười híp mắt: "Cậu nói gì vậy? Cậu đã làm chuyện tốt.

An Lâm kiên định nói.

Đương nhiên Trần Hạo biết bản thân mình đã mất đi cái gì, lại đưa mắt nhìn về phía An Lâm, giân dữ hét: "Á! Cuối cùng cậu đã làm gì ta!''

Tiếng gầm gần như vậy, thổi thét trời đất mấy ngàn thước.

Đối mặt với tiếng gầm công kích khủng khiếp, An Lâm mỉm cười, vẻ mặt lạch nhạt cưỡi gạch bay đi. Tiếng gầm tấn công vào một chỗ trước mặt hắn cách mấy trăm trượng, giống như gặp phải một bức tường vô hình, lập tức bị ngăn lại.

Trần Hạo nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút, có dự cảm khổng tốt nào đó dâng lên trong lòng.

An Lâm nhìn thẳng vào Thần Hồ, vươn hai tay ra, trên mặt có vẻ trêu chọc: "An Lâm tôi... Mới là Chúa Tể Bóng Tối thật sự!''

Ầm ầm!

Bóng tối vô tận điên cuồng bắt đầu khởi động, khiến Cửu Vĩ Thần Hồ vô cùng vĩ đại giam cầm lại!

"Á! Đây là lực lượng của tôi! Vì sao cậu lại cướp lực lượng của tôi!'' Cửu Vĩ Thần Hồ vừa sợ vừa giận, thân thể bắt đầu bùng nỗi thần quang lộng lẫy, ngăn cản bóng tôi xung quanh.

Bây giờ trời đất này, từ sân nhà của Trần Hạo, biến thành sân nhà của An Lâm!

An Lâm gật đầu, hai mắt trở nên sáng ngời không thôi: "Một khi đã như vậy, tôi cũng muốn thử xem pháp thuật mới nghĩ ra một chút."

Thanh Bắc Thần khẽ cười, cơ thể dần dần biến lớn, trong nháy mắt đã hóa hình trở thành một Thiên Hồ tám đuôi: "Cách tốt nhất, trước khi Trần Hạo sa đạo, giết hắn thôi!''

Bạch Lăng cười khổ: "Kéo thời gian? Nếu làm được, rất có khả năng trước khi hắn tự hủy diệt, sẽ kéo một ai đó hoặc vài người trong số chúng ta làm đệm đỡ lưng.''

"Nếu như vậy chúng ta cần kéo dài thêm thời gian sao?" An Lâm hỏi.

Thanh Bắc Thần vung tay, đánh bay Bạch Cốt đang đâm tới, hai mắt híp chặt dần dần mở lớn: "Còn chiến đấu điên cuồng như vậy, Thần Đạo Trần Hạo sẽ sa đọa, hắn sẽ tự hủy diệt bản thân!"

Kiếm quang đông cứng không gian của Bạch Mộ Vũ, cũng gạ xuống đầu Thần Hồ!

"Á! Bạch Cốt Địa Ngục!''

Trên người thần hồ, đột nhiên xuất hiện một cái áo giáp Bạch Cốt.

Kiếm quang chạm phải áp giáp, bộc phát ánh sáng rực rỡ, lại khó có thể phá vỡ phòng ngự.

Đúng lúc này, vô số mũi kiếm Bạch Cốt sắc bén, xuất hiện từ trong bóng tối, điên cuồng đâm tới chỗ Bạch Mộ Vũ và Nhạc Đẩu.

Uy lực của Bạch Cốt vô cùng khủng khiếp, rơi xuống người Nhạc Đẩu, đâm thân thể hắn thành từng vết thương máu.

Bạch Mộ Vũ nhanh chóng dùng kiếm chống cự, mỗi lần mũi kiếm chạm phải Bạch Cốt đều sẽ đánh bay cơ thể cô ra vài trăm thước.

Cữu Vĩ Thần Hồ mặc áo giáp Bạch Cốt vào, vô cùng kỳ quái, hai mắt đỏ càng thêm đậm màu và điên cuồng, tất nhiên đã đánh mất lý trí.

Vô số xương cốt đan xen, lấy thần hồ làm trung tâm, giống hoa sẽ nở rộ vậy, vừa dữ tợn vừa sắc bén, giống như một đóa sen giết chóc.

Nhạc Đẩu phá nát phòng ngự bằng đuôi, một quyền như nghìn trượng đánh lên người Thần Hồ.

Từng trận pháp thuật kinh thiên động địa giáng xuống, Cửu Vĩ Thần Hồ ứng phó không nổi, nhanh chóng đã rơi vào thế hạ phong.

Mất thứ này lại được thứ nọ, lại mang đến kết quả chung cuộc, trận đấu hoàn toàn nghịch chuyển!

Lúc trước khi hắn áp chế bọn họ, bọn họ bắt buộc phải giải phóng lực lượng thần đạo chống đỡ bóng tối, Trần Hạo lại vô ưu vô lo. Bây giờ tình hình lại vừa khéo phản ngược lại, bọn họ cả người thoải mái, Trần Hạo bị bóng tối áp chế.

Thanh Bắc Thần, Bạch Mộ Vũ, Nhạc Đẩu, Bạch Lăng, bốn người bọn họ thấy thế đều đồng loạt tấn công Trần Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận