Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1026: Đêm động phòng hoa chúc

Mọi người nhìn theo bóng lưng dắt tay nhau rời đi của Tiểu Sửu và Bạch Dao, trong lòng không khỏi hâm mộ.

"Sửu ca đã trở thành người đầu tiên có cuộc sống viên mãn trong nhóm thú sủng chúng ta!" Đại Bạch cảm thán.

"Đâu chỉ mỗi trong nhóm thú sủng, là người đầu tiên có cuộc sống viên mãn trong nhóm nô bộc, nhóm thú sủng, nhóm đồ đệ, còn bao gồm cả ta nữa mới đúng!" An Lâm cảm thấy thật mệt tim, thú sủng của mình còn được động phòng hoa chúc trước cả mình nữa, đây là loại trải nghiệm gì thế này?

"Đâu chỉ là người có cuộc sống viên mãn trong trong nhóm nô bộc, nhóm thú sủng, nhóm đồ đệ của bạn học An Lâm, đó còn là người có cuộc sống viên mãn trong toàn bộ Tứ Cửu tiên tông chúng ta nữa mới đúng!" Đường Tây Môn ngưỡng mộ đến mức huyết dịch trong người cũng như được thiêu đốt, nếu như hắn có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như kia, vậy thì cuộc đời này cũng không còn gì để nuối tiếc nữa.

Tiểu Hồng nũng nịu lắc lắc cái đầu: "Kết hôn có gì hay, còn không bằng học theo tôi ôm mặt trời nè! Ca ngợi mặt trời! Mặt trời tức là chính nghĩa, mặt trời chính là hạnh phúc!"

"Kết hôn thì có gì tốt, kết hôn có thể sáng tạo ra được thế giới để chơi vui sao?" Đề Na cũng phụ họa.

An Lâm cười ha hả, trong lòng thầm nói các cô thì biết cái gì.

Hắn mặc kệ hai cô nàng không coi tình yêu là đúng đắn trong nhóm thú sủng này, tiếp tục quan sát màn biểu diễn trên sân khấu.

Mọi người: "..."

Những người còn lại cũng đều nhìn ra những phương hướng khác, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Giờ phút này họ không có ý tứ giận đánh Đại Bạch, bởi vì không phải Đại Bạch có tật, mà người hiểu sai chính là bọn họ.

Nói xong, nó dùng móng vuốt của mình lột hết vỏ lạc ra, bỏ đi lớp vỏ trong màu hồng nhạt, rồi bắt đầu ăn.

An Lâm lặng im nâng đại đao lên rồi lại đặt xuống, Liễu Thiên Huyễn im lặng thu hồi gậy ma pháp.

Mọi người đều nhìn vè phía Đại Bạch bằng ánh mắt khiếp sợ, giống như đang nhìn một tên biến thái, không ngờ Đại Bạch lại có thể nói ra được những lời này ngay trước mặt mọi người!

An Lâm im lặng chuyển mắt về phía sân khấu.

Đại Bạch nhìn theo phương hướng Tiểu Sửu và Bạch Dao rời đi, dường như có cảm hứng.

Ây dà, thật tức quá đi mất!

Đại Bạch vẫn tiếp tục: "Thật khiến bao người đói say mê, muốn túm chặt bóp rồi ngậm nhai, từ khi nhỏ tôi đã không thể bỏ. Ôi, củ lạc thân yêu!"

Nó đột ngột nói: "Trút đi lớp vỏ trong phấn hồng, lộ rõ thân thể nõn nà. Đỉnh nhọn trắng nõn như núi tuyết, hương thơm mê đảo lòng người say..."

Ối cờ mờ nờ, nói một thôi một hồi như thế, ấy vậy mà mi lại đang nói đến thứ này?

Đối với cái đẹp, Hồ tộc có thành tựu nghiên cứu cực cao, không chỉ giới hạn ở mỗi vẻ đẹp của con người, họ có hàng ngàn hàng vạn những điệu múa, các cô có thể khiến cho người đá, người thực vật, quái bánh nướng đều cảm nhận được cao trào.

"Thật là thơm, gâu!"

An Lâm nhìn một cô em hồ ly đang nhảy múa quanh quái bánh nướng, ấy vậy mà cũng cảm thấy đẹp mắt.

Bị đi theo lối mòn mất rồi...

Trên sân khấu, dáng vẻ nhảy múa của các mỹ nữ Hồ tộc có đến muôn vàn, phong tình vạn chủng, eo nhỏ kia khẽ chuyển động khiến lòng người xem xao động, đôi mị nhãn dường như càng thêm câu đi hồn phách người xem, khiến người người say mê.

Ngọt thật!

"Sư phụ, ăn một miếng nào." Đôi tay nhỏ trắng nõn nà của Diệp Linh lột bỏ lớp vỏ bên ngoài của trân quả, đưa thịt quả vào trong miệng An Lâm.

Diệp Linh thấy An Lâm ăn đến là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ phấn nộn liền tràn ngập ý cười, lại thêm một chút cảm giác thành tựu, tiếp tục đút đồ ăn cho sư phụ, không chỉ bỏ vỏ hoa quả, mà còn lột cả vỏ đậu phộng, bóc hạt dưa...

Từng nam hồ ly vô cùng đẹp trai đều khiêu vũ ca hát, tán tỉnh bằng thuật pháp ở phía trên, thấy được những người xem nữ giới không ngừng thét chói tai.

Cái chuyện đút cho nhau ăn này, không phải chính là chuyện mà đạo lữ như cô phải làm đấy sao?

Đương nhiên, Hồ tộc cũng sẽ không bỏ qua quần thể là nữ giới.

"Ngày lành tháng tốt, chính là thời điểm mở bảo bối ra, để xem xem trong nhẫn không gian của anh đại tộc Hắc Hồ - Trần Hạo, có vật gì tốt nào."

Sau khi An Lâm xem nhảy múa đến nghiện, lại bắt đầu chuyển mắt nhìn đến chiếc nhẫn trong tay.

Hứa Tiểu Lan có hơi ảo não nhìn về phía An Lâm và Diệp Linh, trong lòng nói xong rồi, việc này lại bị một cô bé con đoạt mất rồi...

Cũng may đám nữ tử trong Tứ Cửu tiên tông đều khá rụt rè, không có mê muội điên cuồng giống những người khác, có lẽ là bởi vì các cô đã nhìn quen Thành ca rồi, nên cũng đã sớm có kháng thể đối với trai đẹp.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy cảnh này, cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa hai thầy trò này hình như hơi bị tốt quá thì phải?

Hơn nữa... vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, dường như tình hình không nên như thế này.

Đột nhiên, cô liền tỉnh ngộ.

An Lâm há miệng, cắn lấy hoa quả mà Diệp Linh đưa tới, chậm rãi thưởng thức.

Nhìn cái tên Tiêu Trạch kia mà xem! Mắt mũi cứ dán chặt lên sân khấu, làm gì nghĩ đến chuyện đút đồ ăn cho sư phụ nó?

Quả nhiên, thu một cô nhóc loli làm đồ đệ đúng là quá hạnh phúc rồi!

Hắn bị thương nặng mới khỏi, không nên cử động nhiều, đương nhiên là sẽ an tâm thoải mái hưởng thụ sự ân cần của đồ đệ rồi.

Hắn mỉm cười, bắt đầu luyện hóa nhẫn không gian.

Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là 230 viên nguyên thạch, giá trị tương đương với 230 vạn linh thạch.

Tính sơ sơ thì tài sản lưu động hiện giờ của hắn đã xấp xỉ bảy mươi triệu viên linh thạch rồi, cách mục tiêu một trăm triệu ngày càng gần.

Tiếp theo là đến mười mấy linh đan linh quả cấp cao, tỏa ra làn sóng kinh người trong nhẫn không gian.

Có ba tiên quả dùng để trị liệu, Lục Chuyển Thanh Nguyên Quả - quả tiên cấp năm, coi như không tệ.

Tiên đan thì không nhiều, chỉ có một viên, nhưng cấp bậc lại cao đến kinh người, là tiên đan cấp hai!

An Lâm kích động, không nói hai lời liền sử dụng thuật Thần Giám với nó.

U Hoàng Tử Linh Đan – tiên đan cấp hai, nguyên liệu luyện chế chủ yếu chính là cốt tủy của Thần thú U Hoàng, sau khi dùng xong có thể tăng cường thần thức, hấp thu viêm lực Hắc Ám, cũng có xác xuất nhất định đối với việc hiểu thấu đáo đạo U Hoàng.

Hắn do dự một lát, cuối cùng quyết định sẽ uống viên đan này sau khi thân thể mình khôi phục hoàn toàn.

Ánh nến đỏ đong đưa, nương theo cảnh ý loạn tình mê của bạch hồ và hầu tử.

Đêm động phòng hoa chúc, hôm nay là đỉnh cao đời khỉ của Tiểu Sửu.

Nhưng một cô gái hiếm thấy như lại lại đang bị một con khỉ ôm trong ngực.

Bạch Dao thẹn thùng cúi đầu, trên mặt khẽ nở nụ cười duyên dáng, trong e lệ có thêm mấy phần vui sướng, phong tình trong lúc lơ đãng đó đủ để mê đảo tất cả đàn ông Hồ tộc.

"Tiểu Dao, cuối cùng chúng ta cũng trở thành vợ chồng rồi." Tiểu Sửu để lộ nụ cười xấu xí.

Tiểu Sửu và Bạch Dao cùng uống rượu giao bôi, ngồi kề sát nhau bên giường.

Hai mắt hắn bỗng biến trắng, thuật Thần Giám!

Một thông tin lập tức xuất hiện trong bộ não.

Một hộp gỗ cơ quan để chứa đồ, người không có IQ không thể mở nổi.

An Lâm: "..."

Đây là đang châm biếm đấy phỏng? Cái này nhất định là châm biếm đúng không?!

Gân xanh của An Lâm cũng nổi cả lên: "Hôm nay ông đây không tin, nhất định phải mở mi bằng được!"...

Lại nói đến một nơi khác.

Nơi đó ngăn cách với sự huyên náo bên ngoài, có sự tĩnh lặng của một nơi thế ngoại đào nguyên.

Một làn gió mát, nửa vầng trăng sáng, bầu trời rực rỡ ánh sao, người đẹp kề bên cạnh.

An Lâm nhìn chiếc hộp hình vuông được làm từ gỗ toàn thân bóng loáng trước mặt, chìm vào trầm mặc.

"Quái thật, tại sao lại không có chốt để mở hộp?"

Hắn lôi cái hộp kia ra, nhưng lại phát hiện rằng không tìm thấy cách mở nó.

Nhưng mà, một cái hộp kỳ lạ đã thu hút sự chú ý của hắn.

"Đường đường là đại năng Phản Hư hậu kỳ mà ngay cả một thứ tiên khí cũng không có?" An Lâm có chút không còn gì để nói.

Tiếp đó, hắn bắt đầu chuyển mắt nhìn sang những thứ đồ khác, có ba thanh linh khí cấp cao, cùng một số loại tài nguyên tốt xấu lẫn lộn, cũng không còn thứ đồ gì khiến hắn thấy ngạc nhiên nữa.

Cả hai dần tiến lại gần nhau, ôm hôn, 'thẳng thắn' đối diện...

Sau đó, dĩ nhiên chính là cảnh tượng ngập tràn hương diễm rồi.

Vì để tránh việc mọi người nói tôi ướt át.

Tiếp theo xin lược bớt hai nghìn chữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận