Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1032: Muốn tới xem bói một lần sao?

Chính giữa cầu vồng màu vàng, một tòa cung điện bằng đá xanh nằm tít trên cao.

Bất kể là nhìn thế nào, cũng vô cùng xa cách.

Chủ nhân bên trong cung điện, chắc chắn thực lực cũng sẽ không tệ.

Bên trong tộc Thiên Quy, thực lực cảnh giới và thuật Chiêm Tinh có quan hệ trực tiếp đến nhau.

Dù sao rùa có cảnh giới càng cao, càng sống được rất lâu.

Sống được càng lâu, lại nhìn tinh tú được càng lâu. Nếu nhìn tinh tú mấy vạn năm, thế nào cũng có thể nhìn ra chút gì đó chứ? Trừ khi nó là vật thiểu năng.

Nếu không An Lâm đã chẳng mang quỹ đạo ngôi sao đến cho chủ nhân cung điên kia xem, mới có thể nhìn thấy hết.

"Người khổng lồ An Lâm, xung quanh cung điện có trận pháp cấm chế.'' Đề Na đột nhiên nói.

Đây là mời hắn vào sao?

Cốt Ngọc Tiên Trùng yếu ớt nói: "Nếu nó thật sự muốn làm chuyện gì với chúng ta, chắc là có thể trực tiếp động thủ, không cần phải làm chuyện này.''

Lúc này, trận pháp cấm chế bất ngờ xuất hiện một lỗ hổng, một lổ hổng đủ để hắn bước vào!

"Ông chủ lớn đã mời chúng ta vào uống trà, chúng ta nên vào hay không nên vào?" An Lâm mở miệng nói.

An Lâm hít sâu một hơi: "Chủ nhân của tòa cung điện này... Chúng ta không có khả năng trêu chọc.''

Nếu la sợ, thì thật sự không phải đàn ông.

Hai mắt An Lâm vừa xuất hiện một tia sáng trắng, nhìn vào trận pháp mẹ và con khổng lồ vô cùng phức tạp.

"Hơn nữa, chúng ta lần đầu tiên đây, người khổng lồ An Lâm và nó không có thù hận, chắc là không cần phải sợ.'' Đề Na cũng tiếp lời.

Hắn đang muốn rời đi, chuyển mục tiêu.

Mẫu trận pháp này trải dài trăm trượng, bao vây cung điện. Trận pháp con lấy trận pháp mẹ làm cơ sở, không ngừng kéo dài, bao trùm toàn bộ mặt đất của hòn đảo rộng rãi!

An Lâm và Đề Na, Cốt Ngọc Tiên Trùng liếc mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kiên định, tiến lên đi về phía trước.

"Này..." An Lâm nhìn thấy chỗ trống, mơ hồ một chút.

Lướt qua chổ hổng của trận pháp, bước vào đại môn cung điện Đá Xanh.

Hai em gái đều đã biểu đạt suy nghĩ của mình, một chút cũng không sợ.

"Đi, chúng ta đi gặp nó.''

An Lâm tỏ vẻ căng thẳng, thầm nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra đây? Ai có duyên với nó chứ?"

Nhìn qua rùa lớn có chút hung tàn, không ngờ giọng nói lại dịu dàng đến thế.

An Lâm: "..."

Sau khi nó nhìn thấy An Lâm, hé miệng cười, lộ ra nụ cười vô cùng nhân thính hóa, giọng điệu dịu dàng bình thản: "Chào mừng bạn bè phương xa đến đây.''

Nhưng cao thủ này, lại chủ động muốn xem bói cho An Lâm, khiến trong lòng An Lâm có chút bất an.

Bên trong cung điện bày đầy đồ vật kỳ quái, có các đồ bói toán, có đồng xu, có xương giáp kỳ lạ... Ở trung tâm, có một con rùa lớn đang lười biếng nằm sấp.

Hai mắt la sáng ngời, gật đầu nói: "Được, tiền bối bói đi.''

Đây là khi buồn ngủ đưa gối đầu đến tận nơi sao.

Dường như thấy được sự băn khoăn của An Lâm, nó mỉm cười nói: "Như vậy đi, tôi giúp cậu bói chuyện trước kia, nếu như không đoán trúng, tôi sẽ đáp ứng người bạn nhỏ một điều kiện, cậu xem thế nào?"

"Tiền bối, chào ngài, tự tiện tiến vào lãnh địa của ngài, mạo phạm rồi.'' An Lâm cúi người thi lễ.

Con rùa nhìn An Lâm: "Được rồi, tôi cũng không muốn trêu ghẹo người bạn nhỏ, cậu và tôi gặp nhau ở đây chính là duyên phận, không bằng để tôi tự mình bói cho cậu một quẻ, không biết ý người bạn nhỏ thế nào?"

Xem bói?

Tinh thần An Lâm có chút hồi hộp, tộc Thiên Quy thích chiêm tinh, cũng thích xem bói cho các sinh linh khác, đây là chuyện mọi người đều biết, cũng không phải chuyện bất thường.

"Không mạo muội, cậu và tôi gặp nhau ở đây, thật ra là duyên trời định việc trước.'' Rùa chậm rãi mở miệng nói.

Nụ cười này của nó, đôi môi dày cong thành hình cánh cung, trên gương mặt lại lộ ra vẻ cười thần bí.

"Không phải trước khi cậu nghĩ cách tiến vào, tôi đã để cậu vào rồi sao?'' Con rùa vui vẻ hớn hở nói.

"Tiền bối ngài để chúng tôi tiến vào là..." An Lâm có chút tò mò nhìn con rùa.

Hắn đang lo không biết làm thế nào để khiến vị cao thủ rùa này hỗ trợ nghiên cứu quỹ đạo ngôi sao, lúc này xem như cho hắn một cơ hội.

Con rùa gật đầu, đột nhiên duỗi thẳng cổ, cái đầu vĩ đại suýt chút nữa là áp sát mặt An Lâm, hơi thở cuồn cuộn phiêu dật như sương mây đánh úp lại.

Sắc mặt An Lâm không thay đổi, ngược lại rất hứng thú đối diện với con rùa.

Đôi mắt của con rùa màu xanh.

Đột nhiên xuất hiện vô số ký tự trong mắt nó, nhanh chóng di chuyển, chia thành nhiều nhóm nhỏ, sáng tạo thì hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp, giống như máy tính có thể tính toán vạn vật.

An Lâm nhìn thấy biến hóa thần kỳ như vậy, có chút thất thần, cảm thấy thật thần kỳ.

Thật ra hắn cũng có một thuật tính toán trâu bò mà, tên là Thuật Thần Diễn, trình độ so với thuật của con rùa còn cao hơn một chút.

Chẳng qua dùng thứ đó rất nguy hiểm, gần đây nên dùng ít một chút.

Đột nhiên con rùa nhắm hai mắt lại, giống như đã hiểu ra điều gì đó, cái đầu cũng chậm chậm lùi vào trong mai.

"Ồ, chúng ta không đánh thức rùa tiền bối sao?" Đề Na dịu dàng nói.

"Chúng ta đi!'' An Lâm cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, xoay người đi ra ngoài cung điện.

Khóe miệng An Lâm lại run rẩy, có loại người một lời mà không hợp thì liền ngủ mất là chuyện gì vậy?

Đè Na vươn bàn tay nhỏ bé trắng mịn, vỗ vào khuôn mặt nhỏ của bản thân, kinh ngạc tự đoán: "Trời ạ, quả nhiên rùa tiền bối đang ngủ!''

An Lâm: "..."

Tiếng gáy của con rùa nối tiếp, vang vọng trong cung điện.

An Lâm có chút mơ hồ đứng tại chỗ, chờ đợi.

Sau mười phút.

Cung điện vô cùng yên tĩnh, mai rùa vẫn không có phản ứng gì giống như trước.

An Lâm: "..."

Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng: "..."

"Có phải Rùa tiền bối... Ngủ hay không?" Đề Na nhỏ giọng suy đoán.

An Lâm trừng lớn hai mắt: "Giây trước còn muốn đoán mạng cho tôi, giây sau đã ngủ liền sao? Đùa gì vậy! Huống chi chúng ta còn đang ở trong nhà nó, nó mặc kệ chúng ta sao?"

"Ồ ồ ồ... Ồ..."

"Ồ ồ ồ... Ồ..."

Không ai trả lời, không rùa trả lời.

"Tiền bối?" An Lâm không nhịn được nói một câu.

Sao tự nhiên lại rụt về rồi?

An Lâm có chút hoang mang khi nhìn cảnh trước mặt.

Cả tòa cung điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn chừa lại một cái mai rùa hình tròn.

Không chỉ có thể, bốn chi còn rút vào bên trong mai.

An Lâm cười lạnh: "Cần gì phải đánh thức nó? Nó thích ngủ thì để cho nó ngủ, chúng ta tìm đến nhà tiếp theo, không nhất định phải là nó, cần gì phải rối loạn như vậy.''

Một lời không hợp liền đi ngủ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Hành động này khiến da đầu của người khác run lên, khiến hắn không thể ngây ngốc ở trong này nữa.

"Rùa tiền bối có thể có gì đó khó nói chăng?" Cốt Ngọc Tiên Trùng mềm lòng nói.

"Khó nói sao?" An Lâm chớp mắt, xoay người nhìn vào cái mai rùa vĩ đại cách đó không xa, tiếng ngáy ồ ồ vẫn vang dội như trước.

Hắn lại dùng thần thức tra xét tình hình cơ thể con rùa, phát hiện dường như mai rùa có hiệu quả ngăn cách thần thức, thần thức của hắn không có cách nào xuyên qua.

An Lâm: "... Chúng ta đi!''

Hắn xoay người, mang theo Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng đi ra ngoài cửa.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, không gian đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Một bầu không khí khiến người ta ngạt thở đang thức tỉnh!

An Lâm xoay người lại, con ngươi co rút mạnh mẽ.

Chỉ thấy bốn chân rùa khổng lồ đã đuổi thẳng, đồng thời miệng mở rộng về phía họ, lộ ra răng nanh dày đặc, lực lượng khủng bố đang hội tụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận