Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1037: Táng Kiếm Tu Du Liên

"Cậu muốn làm gì?"

Lam Tiểu Nghê nhìn thấy An Lâm nở nụ cười không có ý tốt, hai tay như bạch ngọc ôm thật chặt thân thể mình, có chút sợ hãi mà lui về sau một khoảng cách.

"Vừa rồi cô phát hiện bảo vật nhanh như thế, thành thật khai báo đi, có phải cô còn biết một số tin tức về cổ mộ dưới đáy biển Vẫn Thần hay không?" An Lâm nghiêm khắc nói.

Lam Tiểu Nghê lập tức lắc đầu: "Không phải! Tôi hoàn toàn không biết gì về cổ mộ dưới đáy biển Vẫn Thần, trước đó cũng là trùng hợp nhìn thấy bảo vật kia, nên lúc này mới muốn thu lại."

An Lâm nhìn thoáng qua tấm gương trong tay, phát hiện Chu Tước Cảnh không nói gì, chuyện này chứng minh Lam Tiểu Nghê thực sự nói thật. Thật ra chuyện này cũng bình thường, dù sao bây giờ mới là lần đầu tiên ngôi mộ cổ mở ra, rốt cuộc trong đó có món gi, người ngoài sao biết được, chỉ có thể suy đoán dựa vào lời trăn trối của hai vị tiền bối này.

"Được rồi, vậy cô cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng chết." An Lâm khẽ gật đầu, bắt đầu đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Khuôn mặt của Lam Tiểu Nghê như chứa sương, tức giận không nói gì.

Cô hiểu lời này, cũng không phải là An Lâm nói vì quan tâm cô. Một khi cô chết đi, cấm chế của ngôi mộ cổ sẽ xem An Lâm là kẻ địch, chủ động công kích An Lâm.

Lam Tiểu Nghê lau nước mắt, mặt ngẩn ngơ, giải thích: "Tôi... Tôi không phải là đang nói anh."

"Cô gái, sau này đừng cứ mãi khóc sướt mướt nữa, phiền lắm!" An Lâm cực kỳ bá đạo mà nói.

Lam Tiểu Nghê không nhịn được lại khóc lên, tuy cô và Trần Nam không tiếp xúc quá nhiều, hôn ước cũng mang theo tính chất mục đích nào đó, nhưng trái tim đã bị bề ngoài của Trần Nam bắt làm tù binh rồi, thích vẻ ngoài thì không xứng có tình yêu sao?

"Đẹp trai... Cậu rất đẹp trai!" Cả người Lam Tiểu Nghê cứng đờ, lập tức mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê có chút phiền muộn trong lòng, có chút nhớ nhung vị hôn phu suýt chút nữa đã kết hôn. Nhưng đột nhiên, cảnh tượng Trần Nam không chút do dự chạy trốn, lại hiện lên trong đầu cô.

"Vâng!" Lam Tiểu Nghê gật đầu đáp theo bản năng.

Cho nên, An Lâm nói như vậy thuần túy là vì chính bản thân hắn.

Lam Tiểu Nghê cúi đầu, mười ngón tay trắng thon đan xen, ngoan ngoãn nói: "Vâng!"

"Hức hức hức... Đàn ông phụ lòng, kẻ đồi bại, dáng dấp đẹp trai như vậy, lại không đáng tin một chút nào..."

Ai... Nếu như Trần Nam ở chỗ này thì tốt rồi, nhất định hắn sẽ bảo vệ tôi thật tốt...

"Hả? Tôi không đẹp trai sao?" An Lâm nâng cao âm lượng, sát ý đột nhiên xuất hiện.

Kế hoạch ban đầu của An Lâm là muốn cho Lam tiểu Nghê đi ở phía trước, sung làm con tốt thí dò đường.

An Lâm quay đầu nhìn về Nhân Ngư đột nhiên khóc lớn, dùng giọng lạnh lùng nói: "Ngoại trừ câu nói tôi đẹp trai của cô không hề sai ra, mấy từ miêu tả khác đều là nói xấu!"

Nhưng lại sợ thực lực của Lam Tiểu Nghê quá yếu, không cẩn thận giẫm bẫy rập, trực tiếp ngỏm củ tỏi, vậy hắn trở thành kẻ địch của toàn ngôi mộ cổ rồi, thế thì lại càng thua thiệt.

An Lâm hài lòng gật đầu, dẫn đầu đi phía trước: "Đi theo tôi, tôi bảo vệ cô."

Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại tinh thần, một đôi mắt xanh biếc ngơ ngác ngắm nhìn cái bóng lưng không ngừng tiến lên kia, có chút khó có thể tin mà nghĩ, chẳng lẽ hắn đang bảo vệ mình ư?

Mức độ rộng lớn của nơi này, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Sau khi bay được một khoảng cách.

"Sao... Sao vậy?" Nhân Ngư công chúa có chút khẩn trương mà hỏi, đôi mắt xanh biếc không ngừng nhìn chung quanh, tưởng rằng đã rơi vào cạm bẫy gì.

An Lâm cưỡi gạch bay về phía trước, thần thức điên cuồng khuếch tán, bao phủ toàn bộ khu vực.

An Lâm tiếp tục nói: "Dù cho những cổ kiếm này rất giòn, nhìn không đáng tiền, nhưng tạo ra nhiều kiếm như vậy cũng phải hao phí sức người và của khó mà ước lượng được, mục đích là gì? Những thanh kiếm này là để làm gì? Hoàn toàn không cần thiết làm như vậy! Chẳng lẽ là để làm cảnh tượng hoành tráng?"

Cân nhắc tổng hợp, vẫn nên để Lam Tiểu Nghê đi theo đuôi.

Nhìn xem, cổ mộ làm phô trương to lớn thì hình như không có gì không đúng, nhưng đi lâu như vậy rồi mà lại không đi đến điểm cuối, cái loại phô trương này không khỏi quá kỳ lạ.

Cái màn tập mãi thành quen này, nếu suy nghĩ sâu xa thì có rất nhiều lỗ thủng.

Lam Tiểu Nghê ngẩn ngơ, sao nghe câu này lại có lý như thế.

"Ừm, nơi này không có vật gì hết, tiếp tục tiến lên đi."

"Tộc Linh Ngư và tộc Thiên Quy này, đào đâu ra nhiều kiếm như vậy thế?" An Lâm có chút buồn bực.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Khẩn trương nửa ngày, anh nói với tôi mấy thứ này sao?

An Lâm nhíu mày lại.

Lam Tiểu Nghê mất tập trung một chút, suýt chút đâm vào lưng An Lâm, hoảng sợ tới mức trái tim nhỏ bé nhảy một cái.

"Kỳ quái..." Hắn đột nhiên bay chậm lại.

Liếc nhìn một chút, vẫn là vô số cổ kiếm cắm ngược khắp nơi.

Cũng giống như một cái biệt thự, phía trước xây một vườn hoa nhỏ, đó gọi là có tình ý, sang trọng. Nhưng nếu như tạo ra một khu rừng rậm ở phía trước biệt thự thì? Cái đó chính là bệnh thần kinh!!

An Lâm đột nhiên nhớ tới cái dây chuyền màu lam kia.

Trước đó, hắn chỉ muốn trực tiếp mang dây chuyền đi, sau khi cầm về rồi sẽ chậm rãi thưởng thức.

Nhưng mà bây giờ hắn hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, Lam Tiểu Nghê và hắn muốn lấy dây chuyền, nhưng lại khiến cổ kiếm chuyển động khác thường, có lẽ cả hai có liên quan với nhau?

An Lâm lấy dây chuyền màu lam ra khỏi nhẫn không gian.

Cổ kiếm xung quanh đột nhiên như bị dẫn dắt, dồn dập phóng lên tận trời, phi kiếm như mưa, mũi nhọn xé trời, mang theo uy thế đáng sợ chém về phía An Lâm.

Lam Riểu Nghê bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ đến mức sắc mặt thay đổi, cô đang muốn thi triển thuật pháp chống đỡ, lại đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh.

Ầm ầm!

Thần Hỏa màu tím bạo phát, bao bọc hai người lại bên trong, nhiệt độ kinh khủng để không khí vặn vẹo, mặt đất hòa tan. Phi kiếm đụng vào bức tường phòng hộ bằng lửa, bị nhiệt độ kinh khủng hòa tan bốc hơi thành khói, không một thanh cổ kiếm nào có thể xuyên thấu bức tường cực mạnh này.

Cô lại bỏ lỡ cơ hội với bảo vật trâu bò như vậy!

Bây giờ dù có ngu ngốc thì cũng biết, cái bảo vật tình cờ phát hiện này, siêu cấp trâu bò!

Lam Tiểu Nghê ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt không khỏi ướt vành mắt.

An Lâm cảm thấy sầu lo trong sự hưng phấn, kiếm chết hiếm thấy như thế, nơi này lại có nhiều như vậy, cứ cảm thấy càng thêm bí ẩn...

Đúng vậy, toàn bộ thế giới phi kiếm, đều bắt đầu chuyển động, vô cùng vô tận!

Mười ngàn, một trăm ngàn, một triệu, một trăm triệu...

"Chuyện này..." An Lâm kinh ngạc.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến, thứ này lại là một món vũ khí lợi dụng kiếm chết!

Kiếm chết tương đối khó có được, chỉ xuất hiện nhiều trên chiến trường, dính máu tanh và tử khí. Nhưng đúng dịp chính là, hình như cổ kiếm nơi này đều là kiếm chết...

An Lâm nhìn phi kiếm không ngừng bị Thần Hỏa của hắn hòa tan, trong nháy mắt trở nên đau lòng, mấy thứ này đều là bảo bối hết! Hắn lập tức ngừng Thần Hỏa thiêu đốt, sau đó ném dây chuyền sau khi đã luyện hóa lên không trung.

"Tới đi! Mấy người đến bao nhiêu, tôi muốn bấy nhiêu!"

Hắn dùng toàn lực hấp thụ không gian của dây chuyền.

Táng Kiếm Tu Du Liên bộc phát ra ánh sáng tối tăm, tạo thành một cái động màu lam.

Trong nháy mắt, cả vùng đất bắt đầu rung động!

Vô số cổ kiếm đột ngột vụt lên từ trên mặt đất, lao nhanh như dòng sông, biển cả cuồn cuộn tràn đầy trời đất tuôn về cái động màu lam mà dây chuyền thả ra, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Có thể gọi là kiếm "đã chết", tất nhiên là đã từng có chủ nhân, nhưng sau khi chủ nhân chết đi, danh kiếm không còn chỗ nương tựa, mất đi linh tính, lúc này mới có thể xưng là kiếm chết.

Táng Kiếm Tu Du Liên, dùng kiếm ý làm trung tâm lưu trữ năng lượng công kích, có thể hấp thu phi kiếm "đã chết" vào trong dây chuyền, năng lượng được lưu trữ sau đó sẽ được thả ra.

Thuật Thần Giám!

Sau khi An Lâm thả Tinh Ma Viêm ra thì đặt lực chú ý tập trung trên dây chuyền.

Trong lòng cô không khỏi có thêm một ý nghĩ, thật ra từ phương diện nào đó mà nói, An Lâm vẫn rất đáng tin...

Lam Tiểu Nghê dừng động tác lại, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy hai con ngươi nguội lạnh bình tĩnh của người đàn ông, căn bản không để những phi kiếm có uy thế mạnh mẽ này vào mắt.

Lam Tiểu Nghê đau lòng hết sức, nhưng lại không thể làm gì.

An Lâm mặc kệ tâm tình gì đó của một tên lính quèn, tiếp tục hấp thu kiếm chết.

Táng Kiếm Tu Du Liên hấp thu kiếm chết vào bên trong để chăm sóc, uy năng phát huy ra sẽ cao hơn so với trước đó, trở nên càng mạnh hơn theo sức mạnh kiếm chi nhất đạo của chủ nhân.

Có thể nói là một món bảo vật có không gian phát triển cực lớn.

Nhưng nói về mặt giá trị, nó hơn hẳn phần lớn Tiên Khí!

Mới vừa tiến vào cổ mộ mà đã có bảo vật xịn như thế.

An Lâm không khỏi mong đợi, tiếp theo sẽ gặp được vật gì tốt đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận