Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1039: Hai người rất ăn ý

Tây Hải Tử ư?

An Lâm cười ha ha, tôi còn là Tây Môn Tử đây này!

Bức tượng to lớn của tộc Linh Ngư có thể chuyển động con ngươi, thật khiến cho người ta sởn gai ốc.

Nhưng sau khi An Lâm đã quen với ánh mắt đó, thì cũng chẳng còn để ý nhiều, con Ngưu Bức này chỉ là một bức tượng, lẽ nào bức tượng này còn có thể nhảy ra đánh hắn một trận sao.

"Nhưng mà, cô bảo Tây Hải Tử là người tộc Đại Tế Ti, chẳng lẽ...đường đường là một chàng trai, lại yêu phải một con rùa đen ư?" An Lâm phục hồi tinh thần, sợ hãi mở miệng nói.

Trước đây hắn không có hứng thú nghe Cổ Dữ kể chuyện tình yêu, giờ nghĩ kĩ lại, cảm thấy vô cùng kích thích.

Hắn vẫn cho rằng rùa đen đực thích mỹ nhân ngư, nhưng không ngờ một nhân ngư đẹp trai lại thích một con rùa đen cái! Việc này khiến người ta kinh hãi chẳng khác gì chuyện Hiên Viên Thành yêu một cô nàng Thanh Hoa.

Lam Tiểu Nghệ bày ra vẻ mặt khó hiểu, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Cái này chính là tình yêu vượt qua chủng tộc, có vấn đề gì sao?"

"Người hữu duyên, xin mời hãy đi tới cổ mộ của ta và Thiên Thần Cơ."

Hắn vuốt cằm, lộ vẻ suy tư.

Kết quả phát hiện bốn phía trống không, không có thứ gì.

An Lâm đưa mắt nhìn sang bức tượng, cùng bức tượng tròn mắt nhìn nhau.

An Lâm có chút bất đắc dĩ, khoát tay áo, chẳng buồn nói.

"Các ngươi muốn chọn con đường đến bảo bối, như vậy, cần thể hiện được thực lực tương ứng, nếu như chết trên đường đến bảo bối, cũng chỉ có thể nói rằng ta và các ngươi vô duyên."

Cô phát hiện mình không theo kịp suy nghĩ của An Lâm.

Bức tượng có thể nói, chắc chắn có điều quý?

Hắn không thể lập tức tiếp nhận loại tình yêu say đắm này, không thể làm gì khác ngoài quay mặt đi phía khác, dời lực chú ý.

Có phải là thế giới cường giả, nên có lối tư duy cũng cường giả không?

Một âm thanh phát từ trong miệng bức tượng, âm thanh to, giống như sấm sét.

Đùng đùng!

Lẽ nào bảo vật chính là bức tượng đấy? Xem nét chạm khắc kìa!

Sáu quang cầu màu sắc khác nhau, xuất hiện trước mặt An Lâm và Lâm Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê khẩn trương đến nỗi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, Đại Ti Tế cổ đại này có thể nói chuyện!

Tượng đá động đậy, hai tay chậm rãi mở ra.

Lam Tiểu Nghê tràn đầy kích động trong lòng, cô biết cơ hội của mình tới rồi.

An Lâm chỉ tay vào quang cầu màu vàng: "Tôi muốn đến thế giới này."

"Chúng ta sẽ chọn lại một lần nữa?" An Lâm nhìn Lam Tiểu Nghê mỉm cười.

"Mỗi một quang cầu đều có thể đến một thế giới khác nhau, thu được bảo vật khác nhau. Bây giờ, các ngươi tới chọn đi." Bức tượng Tây Hải Tử mỉm cười nói.

Lam Tiểu Nghê cũng chỉ quang cầu vàng.

Màu sắc của quang cầu theo thứ tự là đen, trắng, lam, vàng, xanh biếc, hồng.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Được, ta đưa các ngươi đến Hoàng cầu Chi Vực." Bức tượng Tây Hải Tử vui mừng mở miệng nói, xong còn không quên bổ sung một câu, "Thật là một cặp đôi ăn ý."

Hai người nhanh chóng đạt chung nhận định, không cần bàn bạc, cũng không cãi nhau, cực kì ăn ý.

Lam Tiểu Nghê chỉ tay vào quang cầu màu lam, mở miệng nói: "Tôi muốn đến thế giới này."

Lam Tiểu Nghê khó khăn nặn ra nụ cười: "Được!"

Lần thứ hai chọn quang cầu.

An Lâm lại chọn quang cầu vàng như trước.

Ồ, hai người chọn hai thế giới khác nhau.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Bức tượng lúc này lại mở miệng nói: "Mời hai người hữu duyên hãy chọn chung một quang cầu."

Hai người đến thế giới khác nhau, cô có thể thoát khỏi sự kiểm soát của An Lâm, tự do tự tại, tranh thủ lợi ích của mình nhất.

An Lâm: "..."

Bức tượng ngu xuẩn kia có phải hiểu lầm gì rồi không?

Bọn họ cùng nhau đi vào cổ mộ, nhưng họ không phải một đôi!

An Lâm đang muốn chửi ầm lên thì lúc này ánh sáng màu vàng của quang cầu đã mở rộng rất nhanh, nuốt lấy hai người.

Lại là một trận thiên địa quay cuồng đáng sợ.

An Lâm cảm giác như muốn ói ra, sau khi sợ độ cao, sợ tốc độ, hắn cảm thấy bản thân lại có bóng ma về truyền tống.

Không gian thay đổi.

Trong nháy mắt hai người xuất hiện ở một sa mạc đầy cát vàng.

Bầu trời giống như bị thiêu rụi, tầng mây sắc vàng phiêu đãng cuồn cuộn, kèm theo khí nóng rực liên tục kéo tới.

Cô cũng không muốn để cho nửa người dưới biến thành tấm sắt nung, chỉ sợ nếu như thế, An Lâm không kiềm chế được, ăn cô mất.

Lam Tiểu Nghê đã để đuôi cách mặt đất, sử dụng pháp thuật hệ thủy để giải nhiệt cho cơ thể.

Nhiệt độ không khí ngày càng nóng, hạt cát ẩn chứa nguyên khí dưới chân đã biến thành hạt cát nóng chảy có màu sắc trắng, so với nhiệt độ rèn sắt còn nóng hơn.

An Lâm lười phản ứng với Lâm Tiểu Nghê, tiếp tục đi về phía trước.

Cô lo lắng mình sẽ bị bỏng chết.

"Ôi trời...sao nhiệt độ ngày càng nóng thế?" Công chúa nhân ngư ngốc nghếch có chút nghi hoặc, gương mặt lộ vẻ khẩn trương nhìn quanh bốn phía, có chút bất an mở miệng nói.

An Lâm có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Lam Tiểu Ngư, trong lòng khó hiểu sao tộc nhân ngư lại mang hi vọng ủy thác lên người một cô công chúa được nuông chiều từ nhỏ thế này.

Người này hoàn toàn không phải tu chân! Lam Tiểu Nghê vừa nhỏ yếu, lại nhát gan, còn vô cùng sợ chết, đến dũng khí phản kháng lại hắn cũng không có, sao lại trở thành đại địch của hắn được?

An Lâm có chút không hiểu được, yên lặng đi về phía trước.

Lâm Tiểu Nghê yên lặng đi theo sau.

Mỗi một thế giới đều có một bảo vật, bức tượng còn nói phải dùng thực lực để thu thập bảo vật, nếu không cẩn thận sẽ chết, đó cũng chỉ là minh chứng cho việc có duyên phận với cổ mộ mà thôi.

Nói như thế, vậy thì khẳng định sa mạc này tồn tại nguy hiểm lớn.

An Lâm không dám lơ là, vừa đi trước, vừa dùng thần thức tra xét tình huống xung quanh.

Sa mạc nóng bức có vẻ như vô biên vô hạn, nhưng bằng thần thức vô cùng mạnh hắn rất nhanh cảm nhận được, đi đến hướng khác nhau, thì sự biến đổi về nhiệt độ cũng khác nhau.

Hắn bắt đầu đi về hướng có nhiệt độ ngày càng cao.

Nhưng chính vì cô mặc mát mẻ như thế, mới không chịu được cái nóng của sa mạc, âm thầm tạo ra pháp thuật, duy trì nhiệt độ nhẹ nhàng, thoải mái cho thân thể.

Kiểu ăn mặc này, ở tộc nhân ngư vô cùng bình thường.

Cô ăn mặc hết sức mát mẻ, nửa người người trên chỉ có một mảnh vải tơ lụa màu lam ôm lấy gò núi cao vút trắng như tuyết, cho dù là eo, bờ vai mượt mà như ngọc, hay làn da mịn màng trắng trẻo, cùng chiếc lưng với đường vòng cung xinh đẹp, đều phơi bày ra hết.

Lam Tiểu Nghê khẽ oán trách.

"Nóng quá..."

Nhiệt độ cực cao của sa mạc khiến cho không khí trở nên vặn vẹo, hư ảo, sinh linh bình thường xuất hiện ở nơi này, không chừng chống đỡ được vài giây, sau đó sẽ bị bỏng chết.

Ồ, "Ăn" là ý tứ trên mặt chữ.

Lam Tiểu Nghê đã coi An Lâm trở thành đại ma vương thích ăn thịt tộc linh ngư.

Lần trước nói cô có mùi vị hải sản, chính là trêu chọc và ám chỉ cô đang khỏa thân.

Trong lúc Lam Tiểu Nghê suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thì An Lâm ở phía trước đột nhiên dừng bước.

"Đến rồi." An Lâm nói.

"Hả?" Lâm Tiểu Nghê liếc mắt nhìn An Lâm với vẻ mơ hồ.

Đột nhiên, cát sỏi trên mặt đất nóng cháy như đang lún xuống giống như khu vực cát bồi.

Lam Tiểu Nghê biến sắc, còn chưa kịp làm gì.

Ầm, ầm!

Hạt cát đột nhiên phát nổ.

Một con côn trùng to lớn bao bọc trong một ngọn lửa phóng lên, miệng há to lộ ra bộ răng nhọn, cực kì đáng sợ, lao một mạch về phía Lam Tiểu Nghê.

Giữa An Lâm và Lam Tiểu Nghê, con côn trùng đã đưa ra lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận