Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1041: Phúc lợi trong rừng rậm

Cách di chuyển khiến trời đất đảo lộn con người muốn nôn mửa lần thứ 2 kéo tới.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê xuất hiện trong một khu rừng rậm.

Bọn họ bắt đầu tìm kiếm bảo vật trong thế giới rừng rậm này.

Rừng rất lớn, hơn nữa còn có các loại mãnh thú trong rừng, còn có các động thực vật mang độc tấn công, nhưng những con vật mang ác ý đều bị An Lâm và Lam Tiểu Nghê diệt sạch sẽ.

An Lâm cũng lười động tay, Lam Tiểu Nghê liền phấn khởi ra tay, nỗ lực thể hiện sự tồn tại của cô, thể hiện giá trị của cô, trong lòng mong muốn An Lâm nhìn thấy được nỗ lực của cô, thuận tay thưởng cho Lam Tiểu Nghê một bảo vật của thế giới.

Đương nhiên, đây chỉ là giấc mộng tưởng của Lam Tiểu Nghê mà thôi.

An Lâm vui vẻ hớn hở đi về phía trước, cũng không ngăn cản cô nàng nhân ngư xum xoe.

Thêm một người diệt quái cho mình, tại sao hắn lại phải ngăn cản?

Trong quá trình giãy giụa, Lam Tiểu Nghê khiến cho những mảnh thân thể tuyệt đẹp của cô đều hiện ra hết.

Thật kích thích!

Lam Tiểu Nghê hét lên một tiếng, thân thể bị sợi dây trói chặt, trong thời gian ngắn không thể hành động.

Cuốn chặt?

Trong lúc bất chờ, một mảnh dây màu đen nhánh giống thanh kiếm, xông tới bức tường nước bảo vệ của Lam Tiểu Nghê, nhánh cây mở rộng, linh hoạt trói lấy cô.

An Lâm đang định hành động, đột nhiên cách đó không xa có khí tức mạnh mẽ bạo phát.

Những nguy hiểm tầm thường, Lam Tiểu Nghê hoàn toàn có thể ứng phó được, không cần lo lắng an toàn.

"Ha ha ha... Mơ tưởng đến gần vua của rừng rậm, ta sẽ khiến cho các ngươi thấy kết cục!" Cách đó không xa, một cây đại thụ màu đen dùng rễ cười gằn bước tới.

"Á...!"

Hai người liên tục đi tới chỗ sâu nhất trong rừng.

An Lâm kinh hãi, ngơ ngác nhìn cục diện bỏng mắt bất thình lình trước mặt.

Âm thanh giận không kiềm chế được của Lam Tiểu Nghê vang lên.

Sợi dây đen kịt quấn vòng quanh đuôi cá trơn dài của Lam Tiểu Nghê, vòng eo nhỏ nhắn cũng bị quấn lấy, đôi tay trắng trẻo thon dài bị khóa chặt, trước ngực cũng bị quấn quanh, quả cầu tuyết trắng gần như phá tan bộ quần áo tơ lụa màu lam thành từng mảnh, rơi xuống đất.

Nước từ trong thân thể Lam Tiểu Nghê tỏa ra ngoài, đập ầm ầm lên sợi dây, thân thể cô giống như một con cá, thoát khỏi sợi dây. Cũng lúc đó, nắm đấm của Lam Tiểu Nghê tạo ra một con cá màu lam nhỏ xuyên qua không khí, trong nháy mắt xuyên thủng đầu của cây đại thụ.

Một sợi dây đen kịt khác lại nhanh chóng đánh về phía An Lâm!

"Đồ lưu manh, muốn chết à!"

Sắc mặt cô đỏ lên, hô hấp dữ dội, đôi ngực tuyết theo đó phật phồng, thoạt nhìn có một loại phong tình đặc biệt.

An Lâm coi như mở rộng tầm mắt, thấy Lam Tiểu Nghê từ mèo nhỏ lột xác thành cọp mẹ.

Tôi không có mù!"

Lam Tiểu Nghê còn chưa hết giận, điều khiển con cá màu lam nhỏ đâm vào cây đại thụ tạo ra hàng trăm lỗ hổng lớn, dùng dây leo cắt thành những mảnh gỗ nhỏ.

Việc này coi như bỏ qua, hai người tiếp tục đi tiếp.

"Đi chết đi, tự tìm chết!"

"Ha ha ha... Muốn giết chết vua của rừng rậm, phải qua được cửa ải này!"

Càng ngày càng đi sâu vào trong rừng rậm, các quái vật có thực lực tương đương cây đại thụ cũng xuất hiện, khiến cô không dám khinh thường, chỉ có thể để con cá nhỏ bên người, thuận tiện bảo vệ bản thân.

Lam Tiểu Nghê vẫn suy nghĩ về chuyện lúc trước, khuôn mặt trắng noãn, nhỏ nhắn xuất hiện vài rặng mây đỏ.

Nói tóm lại, chính là thảm!

"Anh!" Đôi mắt đẹp của Lam Tiểu Nghê trừng lên, tức giận đến ngực run theo, định ra tay động thủ.

"Sao thế, tôi chỉ nói sự thật thôi." Ánh mắt An Lâm trầm xuống, uy nghiêm khuyếch tán.

"Anh nói rất đúng!" Lam Tiểu Nghê cúi đầu nhận sai, vẻ mặt uất ức.

Cây đại thụ đã chết rồi, cũng không chết tiếp được nữa, lúc này Lam Tiểu Nghê mới nguôi giận.

An Lâm cười ha ha: "Làm sao mà không thấy được,

Một màn bị trói buộc kia thực sự quá mức xấu hổ, Lam Tiểu Nghê mong An Lâm có thể quên đi chuyện này.

"Anh... anh không thấy gì cả... đúng không?" Lam Tiểu Nghê cắn môi dưới, đáng thương nói.

"Ôi ối... Á..."

Lam Tiểu Nghê không biểu cảm gì lập tức giết chết con vượn to lớn.

"Ta thề chết cũng phải bảo vệ vua rừng rậm, xem chiêu của ta đây, sợi tơ kịch độc!"

"Ối á... Vua rừng rậm muôn năm..."

Lam Tiểu Nghê tỏ vẻ bình thản, dùng một nhát giết chết con nhện trăm chân.

"Ta là Ma Ếch hộ pháp, con đường của các ngươi sẽ kết thúc ở đây!"

Rầm oành uỳnh...

Lam Tiểu Nghê giao chiến cùng con ếch cầm song kiếm, kiếm khi ngang dọc, sóng nước ngập trời, trong lúc thuật pháp va chạm, khiến cho hơn nghìn mét rừng rậm bị san phẳng thành bình địa.

Cuối cùng Lam Tiểu Nghê cũng chiến thắng Ma Ếch hộ pháp, dùng nước chem nó thành hai nửa.

Như thế này, rõ ràng cái cổ mộ này đang quăng tiền cho hắn.

Theo giá trị mà nói, vật liệu cấp thần so với tiên khí còn quý hơn.

Sắc mặt An Lâm cực kì vui mừng, lại là vật liệu cấp thần!

Hải tinh nguyên mộc: Sau khi cây hải thần của tuyệt địa Tây Hải Phong héo úa, trải qua vạn năm mà không biến mất, hấp thụ tinh hoa của sinh mệnh và sấm sét ngưng tụ thành rễ cây ngọc, là vật liệu cấp thần.

An Lâm sử dụng thuật thần giám với rễ cây ngọc xinh đẹp kia.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại xuất hiện trên không gian mênh mông lần nữa.

An Lâm thuận lợi thu hồi được rễ cây thanh ngọc kia, gương mặt thỏa mãn.

Một đao sức mạnh 999, giết chết boss trong nháy mắt, thu được trang bị tốt, đẹp đẽ.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Cuối cùng công chúa nhân ngư uất ức đến rơi nước mắt.

Trước đó cô cố gắng như vậy là vì cái gì?

Vốn tưởng rằng, như thế sẽ có cơ hội tham gia tranh đoạt bảo vật của rừng rậm. Kết quả Lam Tiểu Nghê còn chưa ra tay, vua rừng rậm đã bị giết, còn chiến đấu cái rắm!

Vẻ mặt Lâm Tiểu Nghê tuyệt vọng, lần thứ hai cảm nhận được sự sợ hãi về năng lực khống chế mạnh mẽ của An Lâm.

Bây giờ cô đã hoàn toàn không còn lo lắng tranh đoạt bảo vật cùng An Lâm nữa.

Một cảm giác buồn nôn từ sự biến hóa của trời đất truyền đến.

Lam Tiểu Nghê bị khí thế của Rồng xanh rừng rậm khiến cho sợ hãi, còn chưa kịp xuất chiêu thì đã kết thúc chiến đấu.

Rồng xanh rừng rậm bị giết chết trong nháy mắt...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, An Lâm lập tức rút một thanh kiếm, hầu như chém cả rừng rậm thành hai nửa.

Sau đó, bọn họ gặp boss mạnh nhất rừng rậm, Rồng xanh rừng rậm.

An Lâm tán thưởng cô nàng: "Mạnh!"

Lam Tiểu Nghê có chút đắc ý đưa mắt sang nhìn An Lâm, dường như đang hỏi, anh thấy tôi có mạnh không?

Người ngốc mà tiền nhiều thực sự không đủ để hình dung cổ mộ này!

Nhưng mà cũng nghĩ tới, cổ mộ này lại là nơi hợp táng hai Đại Tế Ti, không có bảo bối cấp thần thì cũng không được.

Hơn nữa, cổ mộ này được xây dựng cho Hóa Thần Thiên Kiêu tương lai của tộc Thiên Quy và tộc Nhân Ngư, cũng không thể làm ra một thử thách khó khăn được, như thế chả phải muốn khiến cho cô nàng dễ thương thế này mất mạng sao?

Thế nên, mức độ khó nhất cũng chỉ bằng độ khó địa ngục của cảnh giới hóa thần.

Đáng tiếc, đáng tiếc, cổ mộ này gặp An Lâm, có khó thế nào cũng bị cướp đoạt hết.

Những bảo vật này, An Lâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy toàn bộ.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đưa mắt nhìn sang Lam Tiểu Nghê, thở dài nói: "Haiz, thử thách này thực sự chả có ý nghĩa gì, chỉ để tôi thu thập bảo vật, đều là thử thách phù hợp cho đám tiểu tu sĩ các cô đùa nghịch thôi."

Lam Tiểu Nghê kiềm chế, không nghĩ tới sau khi ra ngoài An Lâm còn muốn đả kích cô nữa.

Lam Tiểu Nghê cứ thế nhìn chằm chằm An Lâm, lần thứ hai không tự chủ được tràn đầy nước mắt.

Công chúa nhân ngư mang theo giọng nói tàn khốc: "Anh nói thích hợp cho đám tiểu sĩ chúng tôi đùa nghịch, vậy anh có để tôi nghịch không!"

An Lâm gật đầu nói: "Có thể, sau này quái vật thì cô đánh, cứ thoải mái chơi, để tôi kiểm tra bảo vật là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận