Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1043: Bóng lưng đó

Đó là một bộ xương khô to lớn hình người màu đỏ, trong tay còn cầm một roi bằng xương, đầy gai nhọn sắc bén.

An Lâm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.

"Khà khà!" Bộ xương khô to lớn cười một tiếng, roi dài trên tay xuyên không khí đánh về phía Lam Tiểu Nghê.

"Thời gian bắt đầu tính từ bây giờ!" An Lâm yên lặng xoa đồng hồ bấm giây.

Lam Tiểu Nghê có ý chí chiến đấu cực mạnh, ngẩng cao đầu, cùng lúc quát lên một tiếng, không lùi bước, đánh về phía bộ xương khô to lớn.

Cô sử dụng quả cầu trắng ngưng tụ tường băng bảo vệ bên người, đồng thời điều khiển con cá nhỏ màu lam, hóa thành một lưu quang tập kích bất ngờ, đánh thẳng về phía bộ xương to lớn.

Roi bằng xương va chạm với tường băng, khiến cho cả bầu trời tràn đầy hoa băng.

Một trong những chiêu bài của Lam Tiểu Nghê cũng thật lợi hại, chặn được một đòn của boss.

Một tiếng nổ lớn vang trời, sức mạnh tấn công khiến cho hơn một nghìn mét đất xung quanh đều bị đánh tơi tả.

An Lâm thấy thế cũng mỉm cười.

Đầu của bộ xương khô bị con cá nhỏ màu lam đụng phải vỡ tan.

Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, con quái vật xương khô bị vỡ đầu, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới hành động của thân thể.

Ngay lúc này, bộ xương khô to lớn lại nhếch mép cười đầy kì lạ: "Khà!"

Thực lực của boss thế giới này ít nhất cũng là thực lực hóa thần tầng cuối, Lam Tiểu Nghê muốn đánh bại đối thủ cấp cao này trong vòng một phút? Căn bản là không có khả năng!

Lúc này, Lam Tiểu Nghê thúc giục con cá màu lam đánh về phía bộ xương to lớn.

Thực sự nghĩ rằng hắn tốt bụng cho Lam Tiểu Nghê một cơ hội tranh giành bảo vật sao? Cơ hội đúng là có, nhưng vô cùng xa vời.

Ầm ầm!

"Bảo vật của thế giới này là của ta!" Vẻ mặt Lam Tiểu Nghê vô cùng hưng phấn hô lớn!

Thân thể Lam Tiểu Nghê cảm thấy giống như bị xé rách, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị lực đánh bay về phía sau.

"Bốp!"

Lam Tiểu Nghê còn chưa hiểu được nụ cười của bộ xương lúc đó thì một khúc xương cũng đã xuyên gió bay tới, đập trúng vào chiếc bụng trắng noãn mềm mại của Lam Tiểu Nghê.

"Á...!"

Lam Tiểu Nghê đã đánh giá thấp thực lực của boss ở thế giới này, An Lâm dựa vào siêu thực lực có thể nháy mắt giết được boss, nhưng cũng không đại biểu cho việc boss ở thế giới này sức mạnh yếu. Phải biết rằng một đòn của hắn là dốc toàn lực, đến phản hư cảnh toàn năng cũng phải sợ, Lam Tiểu Nghê có thể so sánh được sao?

Bộ xương không đầu dùng roi xương đánh về phía Lam Tiểu Nghê, lại một dòn nữa đánh về phía thân thể cô.

Bộ xương khô không đầu bay tới bắt lấy Lam Tiểu Nghê trên không!

Hai bên va chạm, tạo ra một tiếng nổ ầm ầm lớn.

Thực lực của bộ xương khô so với hai tên trước mạnh hơn một chút, gần đạt tới cấp đỉnh của hóa thần, lúc đột phát lên có thể so bằng với sức tấn công của phản hư cảnh toàn năng.

Cô bất chấp vết thương, lập thức điều khiển cá màu lam quay trở lại tay, muốn kiềm chế bộ xương không đầu.

Cứ như vậy kết thúc sao?

Cái eo nhỏ nhắn của Lam Tiểu Nghê bị roi đập trúng, xuất hiện một vệt máu.

Đao xương hạ xuống!

Lam Tiểu Nghê rất uất ức, không cam lòng, rất muốn khóc, nhưng trong trạng thái bị ngưng đọng này, đến quyền lợi khóc cũng không có.

Con đao màu đỏ cắt một nhát vào không khí, tạo thành một quỹ tích nhuốm màu tử vong.

Bộ xương không đầu sử dụng roi bằng xương khô vô cùng kì diệu, góc độ của roi khiến cho tốc độ trở nên vô cùng nhanh, mang theo sức mạnh vô cùng đánh tới con cá màu lam.

Nhưng mà, ở nơi này, lại dùng thuật ngưng đọng không gian, thật có chút khó hiểu.

Tiếng cười của bộ xương khô quanh quẩn trên bầu trời, roi xương khô đột nhiên thu lại, gai nhọn bên ngoài trở nên cực kì sắc bén, tạo thành một chiếc đao bằng xương dài. Nó bước một bước, trong tay cầm cây đao tiến tới gần Lam Tiểu Nghê đang bị đứng nguyên.

Lam Tiểu Nghê lộ vẻ tuyệt vọng, cô còn nhiều chiêu chưa sử dụng, rõ ràng có nhiều pháp thuật muốn thi triển, nhưng giờ đây không gian bị ngưng đọng lại, đến cơ hội phản kháng cũng không có...

Con cá màu lam mang theo sức mạnh vô cùng lớn tấn công tới, vậy mà bị roi bằng xương đánh bay.

An Lâm nghiên đầu, bộ xương khô không đầu này vậy mà lại dùng thuật ngưng đọng thời gian!

Không gian nhất thời ngưng đọng, các sự vật xung quanh dừng lại như bức tranh vẽ.

Răng rắc...

Một thân hình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm trường kiếm đen kịt chống đỡ lại công kích của con đao!

Ầm Ầm!

Tiếng va chạm kịch liệt.

Khiến tóc của hắn bay lên.

Người đó dùng tốc độ cực nhanh đánh văng chiếc đao, bay về phía trước, vẽ ra một đường kiếm mang sức mạnh vô tận, đường kiếm đen nhánh như nuốt trọn trời đất, trực tiếp chẻ bộ xương khô không đầu thành hai nửa.

Sau đó nhân cơ hội bộ xương khô không kịp phản công, chém đứt đường sống.

Nháy mắt giết chết!

Lam Tiểu Nghê ngơ ngác nhìn bóng lưng kia.

"An Lâm..."

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm, không khỏi cười.

An Lâm vỗ ngực nói: "Yên tâm, tiền bối, tôi nhất định sẽ làm thế!"

Bức tượng Tây Hải Tử lại mở miệng nói: "Chúc mừng hai người hữu duyên, thành công vượt qua thử thách quang cầu, mong hai người có thể mang theo bảo vật chấn hưng chủng tộc của mình!"

Hai người lại trở lại trước mặt bức tượng Tây Hải Tử.

Lại một trận trời đất luân chuyển.

Chẳng biết tại sao, xúc động bớt đi vài phần.

"Lam Tiểu Nghê tôi không tuân thủ ước định, chờ cô chiến đấu xong một phút, cô không trách ta chứ?"An Lâm không có xoay người, để lại cho cô gái phía sau một bóng lưng, nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Ừ! Tôi không trách anh! Cảm ơn ánh, An Lâm! Tôi... do tôi quá mức tùy hứng..."

Lam Tiểu Nghê nước mắt tràn đầy mi, cảm động mở miệng nói.

An Lâm gật đầu: "Tôi đi mua mấy quả quýt, cô cứ đứng đấy đừng đi đâu."

"Được." Lam Tiểu Nghê theo bản năng nhu thuận gật đầu.

"Hả? Quýt cái gì cơ?"

Cô lấy lại tinh thần, có chút mơ hồ nhìn An Lâm.

Lại thấy An Lâm đi tới nghiền nát khớp xương trước mặt, móc ra một đoạn xương màu đỏ, cất vào trong nhân không gian, vô cùng đắc ý.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Cái bóng lưng này lại đáng tin cậy như vậy, mang cho cô một loại cảm xúc khó diễn tả.

Từ khi Lam Tiểu Nghê vào mộ cổ đến nay, vẫn là cái bóng sau lưng hắn, cho dù gặp phải nguy hiểm gì, dường như chỉ cần có hắn, thì chẳng có gì đáng sợ.

Cảm động đến mức không kiềm chế được!

Lúc này, khi thấy An Lâm trong nháy mắt giết boss, lòng cô tràn đầy xúc động không tên.

Tâm trạng so với khi An Lâm giết boss trong nháy mắt trước kia hoàn toàn khác nhau.

Viền mắt của công chúa nhân ngư đỏ lên, cảm xúc dạt dào.

"Chậc, đây là cây quýt, cây quýt chí tôn trồng bởi Nam Thiên Vũ Quốc, vị cũng không tệ lắm." An Lâm đưa cho Lam Tiểu Nghê hai quả quýt trông như quả dưa lớn.

Đàn em khổ cực đánh quái, làm đại ca đương nhiên cũng phải thưởng cho vài lợi ích, đây là đạo lý của con người, An Lâm cũng sẽ không quên.

Lam Tiểu Nghê ngơ ngác ôm quả quýt vào trong ngực, trong nháy mắt khiến cho tay chân luống cuống.

Cũng không biết nguyên nhân là do quả quýt quá lớn hay là do An Lâm tặng cô quà.

Trong lòng không khỏi xuất hiện một tình cảm lạ.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Lam Tiểu Nghê khẽ nói một câu.

Đây là hai linh quả cực phẩm, làm công chúa sung sướng sống an nhàn ở Hải Tâm Cung mà nói, cũng không coi là quá trân quý, nhưng lại được cô cẩn trọng nâng niu nhận lấy.

Ừ, đây coi như là phí dịch vụ của cô,có ý nghĩa quan trọng.

Nếu như tất cả bảo vật của cổ mộ đều bị An Lâm lấy đi, thì cô có thể sẽ không thu hoạch được gì mà trở ra.

Phụ hoàng và Đại Tế Ti hỏi thu hoạch được gì từ cổ mộ, cô còn thể đưa ra quả quýt cho hai người xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận