Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1050: Nỗi sợ hãi bị khống chế lại quay trở lại

Muốn sống, hay là chết?

An Lâm nghe vậy thì sửng sốt, người hỏi câu này có bị thiểu năng trí tuệ không thế, ai mà chẳng muốn sống?

Lam Tiểu Nghê đứng sau lưng trông thấy bộ dáng của người sương đen kia, trực tiếp hét lên: "Là Ma Thần Cổ Thiên! Sao nó lại ở chỗ này?"

An Lâm giật mình ngạc nhiên, nhìn làn khói đen có hình dáng giống với con người kia.

Nó chính là Ma Thần Cổ Thiên mà Đại Tế Ti của hai tộc đã phải đánh đổi cả mạng sống mới giết chết được đấy ư?

Nếu Ma Thần Cổ Thiên đã chết, vậy trước mặt họ là cái gì?

Ý niệm còn sót lại sau khi chết? Hay là lực lượng không có ý thức còn chưa tiêu tán?

Trong lòng An Lâm hiện lên vô số dấu hỏi.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Tôi muốn chết!" Lam Tiểu Nghê giơ cao hai tay, sửa câu trả lời.

Người khói đen đột ngột bày ra một khuôn mặt đáng sợ, trên đầu mọc sừng, răng nanh đỏ lòm, đang toét miệng cười vô cùng quỷ dị: "Chuyện mà Ma Thần Cổ Thiên tôi thích làm nhất chính là phá hoại thứ mà các người mong muốn nhất, ha ha ha..."

Tính cách này cũng quá giống Ma Vương rồi, có cần phải nhập vai đến thế không hả!!!

"Tôi cũng muốn sống!" Lam Tiểu Nghê vội vàng nói theo.

Phi kiếm hóa thành hai luồng ánh sáng đen trắng giao nhau, cắt nát mười dặm biển mây.

Lúc này, "người" kia lại nói: "Lần cuối cùng, cậu thích sống, hay là chết?"

"Vậy ông đây giúp cô hoàn thành tâm nguyện, cùng đi chết đi! Ha ha ha..." Ma Thần Cổ Thiên cười lớn, vung tay lên.

Người khói đen gật đầu một cái: "Ồ, muốn sống à? Vậy để ông đây giết hết mấy người!"

"Đương nhiên là sống rồi!" An Lâm trả lời ngay lập tức.

Giời ạ, Ma Thần Cổ Thiên này có bị bệnh hay không thế?

Vẻ mặt của Lam Tiểu Nghê đổi rồi lại đổi, không thèm nghĩ ngợi gì nữa, nấp sau lưng An Lâm.

An Lâm: "..."

An Lâm cũng bất ngờ, không kịp nghĩ ngợi gì đã lấy ra cục gạch đen, nấp phía sau nó.

Hai thanh phi kiếm xé rách không gian, chém về phía An Lâm và Lam Tiểu Nghê!

Kiếm ý mang theo sát lục vô tận khiến cả không gian dường như cũng bị bao phủ trong chết chóc.

Trên đường tấn công của phi kiếm xuất hiện hai khe hở không gian cực kỳ đáng sợ, năng lượng hỗn độn còn chưa kịp tiêu tan xé nát tất cả những gì ở gần nó.

"A!" Lam Tiểu Nghê hét lên một tiếng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại bị cả người An Lâm đụng trúng.

Lúc này Lam Tiểu Nghê mới lấy lại tinh thần, hậm hực buông lỏng hai tay, quơ quơ đầu, hình như bị An Lâm va chạm không nhẹ.

Trong nháy mắt phi kiếm va chạm với gạch đen, khí thế bén nhọn thoát ra khỏi lưỡi kiếm!

"Vẫn còn nữa hả!?" An Lâm nheo mắt, lại nâng gạch đen chắn phía trước người.

Một chiêu này của Ma Thần Cổ Thiên mang theo lực lượng còn sót lại và kiếm ý mà nó từng cảm ngộ, uy lực mạnh mẽ khó có thể đoán trước, khiến cho hai người cảm thấy nguy hiểm.

"A a a a...!"

Hai thanh Thiên Kiếm tức giận chem lên viên gạch đen, ép An Lâm và Lam Tiểu Nghê phải lui về sau ngàn thước.

Ầm!

An Lâm dùng toàn lực giữ vững gạch đen, nhưng viên gạch đó vẫn lao về phía An Lâm như đạn pháo.

"Ồ, không ngờ hai người lại có thể ngăn cản một đòn của ông đây?" Ma Thần Cổ Thiên đạp qua hư không bước tới, hai thanh Thiên Kiếm một đen một trắng quanh quẩn bên người.

"Nhưng đây có lẽ chính là cực hạn của hai người. Tiếp thêm chiêu nữa đi!" Ma Thần Cổ Thiên nâng tay chỉ trời, hai thanh Thiên Kiếm xuất ra như rồng như hổ!

Lam Tiểu Nghê thấy vậy thì sợ hãi, lại lùi về sau lưng An Lâm.

Viên gạch đen đẩy hai người lui về sau mấy ngàn thước, sau đó mới miễn cưỡng đứng thẳng lên được.

"Này, cô mau buông ra đi, đã không sao rồi." An Lâm bất đắc dĩ nói.

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy sau lưng đè lên cái gì đó mềm nhũn, phần eo cũng bị một đôi tay ngọc ngà ôm chặt.

"Phù... Nguy hiểm thật đấy..." Trong lòng An Lâm vẫn chưa hết sợ hãi.

Hai người hét lên.

An Lâm bị một viên gạch vừa cứng vừa nặng đè lên, khó chịu vô cùng.

May mà sau lưng đè lên thứ gì đó ấm áp mềm mại lại có tác dụng giảm xóc, nếu không chắc còn đau hơn.

Lam Tiểu Nghê sắp bị đè khóc, nhưng dù bị đè đến khó chịu cũng chỉ có thể ôm chặt lấy An Lâm, vì nếu cô chạy ra ngoài thì chưa đầy nửa phút đã bị kiếm khí chém thành hai nửa.

Kiếm mang tản đi, hai người nấp sau viên gạch, may mắn không bị thương chút nào.

"Ồ? Không ngờ có thể ngăn lại công kích lần thứ hai của ông đây!" Ma Thần Cổ Thiên đạp hư không bước tới, đột nhiên bật cười đầy tàn nhẫn, "Nhưng đây có lẽ chính là cực hạn của hai người. Tiếp thêm chiêu nữa đi!"

Vừa dứt lời liền chém tiếp ra hai kiếm.

An Lâm: "..."

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Ha ha, tôi là lão đại, bình thường lúc đánh nhau chẳng phải là để tiểu đệ lên trước sao? Lam tiểu đệ, cô lên trước đi..., ở sau lưng tôi vừa ôm vừa khóc để làm gì?" An Lâm cười lạnh nói.

"Lão đại An Lâm, chẳng phải anh lợi hại lắm ư, sao anh không đi ra đánh nó đi!" Lam Tiểu Nghê không chịu nổi nữa, khóc lóc kể lể.

Sau đó, Ma Thần Cổ Thiên lại lật tay chém bọn họ thêm một phát...

Lam Tiểu Nghê tiếp tục khóc lóc, không thèm để ý đến hắn.

Nếu mà phụ nữ được làm từ nước thì mỹ nhân ngư này chắc được làm từ đại dương, nước mắt nhiều quá mức bình thường, dù khóc thế nào cũng không cạn.

"Đừng khóc nữa, quần áo của tôi ướt hết rồi này!" An Lâm tức giận nói.

Sau đó, An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại bị chém bay ngàn thước...

"Hu hu hu... Ngực tôi sặp bị anh đè dẹp lép rồi." Lam Tiểu Nghê tội nghiệp rưng rưng nước mắt "Là do anh đó! Mau đền cho tôi đi!"

An Lâm đen mặt: "Tôi đền cho cô kiểu gì? Tôi có ngực đâu mà đền cho cô."

"Ồ? Không ngờ lại chặn được cả công kích lần thứ tư!"

Ma Thần Cổ Thiên đạp hư không bước tới, đột nhiên bật cười đầy tàn nhẫn, "Nhưng đây có lẽ chính là cực hạn của hai người. Tiếp thêm chiêu nữa đi!"

Chiêu thức giống hệt nhau, ngay cả lời thoại cũng không kém mấy.

Kể cả uy lực cũng không yếu đi chút nào, vẫn đáng sợ đến mức khiến kẻ khác run rẩy.

An Lâm lại bị hai đạo kiếm mang đánh bay.

Lam Tiểu Nghê ôm chặt An Lâm, lười bỏ tay ra luôn, ngược lại còn khóc thêm lần nữa: "Hu hu hu... Ma Vương này thật đáng sợ quá đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Một lần nữa cái em gái ông ấy!

Còn nữa hả?

Giời ạ!

"Ồ? Không ngờ lại chặn được cả công kích lần thứ ba!" Ma Thần Cổ Thiên đạp hư không bước tới, đột nhiên bật cười đầy tàn nhẫn, "Nhưng đây có lẽ chính là cực hạn của hai người. Tiếp thêm chiêu nữa đi!"

Cứ thế, Lam Tiểu Nghê và An Lâm lại bị chém bay mấy ngàn thước.

Vị Ma Thần tôn kính kia, ông có thể đổi chiêu khác không?

Lam Tiểu Nghê im lặng, không dám nói thêm gì nữa, rất sợ An Lâm bị làm phiền, ném đứa kéo chân sau như cô ra làm tốt thí...

Hai người cũng không dám cứng đối cứng với Ma Thần Cổ Thiên, chỉ đành co đầu rụt cổ làm tiểu thụ.

May mà phương thức công kích của Ma Thần Cổ Thiên vừa cứng ngắc vừa đơn độc, không phong phú linh hoạt, mà gạch đen lại đủ cứng, cho nên bọn họ mới chưa thua. Đương nhiên, cũng không thắng.

Trừ khi tiểu thụ vùng lên, biến thành chủ công.

Cứ thế, Ma Thần Cổ Thiên lại chém tiếp.

Ầm!

"A a a a...!"

An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại bị cục gạch đè cho bay ngược.

Sau đó lại là câu "Tiếp thêm chiêu nữa" vô cùng đáng sợ, vô cùng ám ảnh.

Sau chín mươi chín kiếm của Ma Thần Cổ Thiên...

"Ồ? Không ngờ lại chặn được cả công kích lần thứ chín mươi chín của ông đây!" Ma Thần Cổ Thiên đạp hư không bước tới, đột nhiên bật cười đầy tàn nhẫn, "Nhưng đây có lẽ chính là cực hạn của hai người. Tiếp thêm chiêu nữa đi!"

An Lâm và Lam Tiểu Nghê bình tĩnh nhìn Ma Thần Cổ Thiên.

Thậm chí Lam Tiểu Nghê còn dùng một bên tay trắng trẻo nõn nà vuốt lại mái tóc hơi rối, bình tĩnh chờ Cổ Thiên ra chiêu.

Đến đây đi, đến dùng sức chà đạp em đi, đè em đi!

Ma Thần Cổ Thiên lấy tay cầm kiếm, tức giận quát lớn: "Chém!"

"Phụt..."

Một tiếng động lạ truyền lại, hai thanh Thiên Kiếm giống như bóng bay xì hơi, run run rẩy rẩy, không tấn công gạch đen của An Lâm nữa.

Ma Thần Cổ Thiên: "???"

An Lâm và Lam Tiểu Nghê: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận