Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1053: Lựa chọn của Lam Tiểu Nghê

"Khụ hộc!" Trái tim An Lâm bị đâm xuyên, hắn nôn ra một ngụm máu tươi.

Đây là lực lượng thần đạo, còn là lực lượng thần đạo mạnh mẽ vô cùng!

Một thanh trường mâu màu xanh da trời xuyên qua thân thể của An Lâm, thậm chí còn xuyên qua cả hòn đá màu xanh da trời sau lưng hắn.

Trên trường mâu xuất hiện phù văn màu đen, tỏa ra áp chế vô cùng đáng sợ, khiến cho An Lâm không dùng ra nổi bất cứ lực lượng nào.

Trái tim bị phá, máu tươi nhỏ dọc theo trường mâu, rơi xuống đất, sức sống nhanh chóng trôi đi.

Phản ứng đầu tiên của An Lâm là đưa mắt nhìn Lam Tiểu Nghê, phát hiện ra cô đang nhìn lại mình đầy kinh ngạc.

Không phải là cô ấy...

Vậy đó là ai?

Nếu còn tiếp tục như thế, hắn vẫn phải đi nhận cơm hộp như thường.

Tiếng kêu bi phẫn này thậm chí còn thê lương hơn cả khi trái tim hắn bị đâm trúng.

An Lâm cảm nhận được bản thân mình đang ngày càng suy yếu, máu tươi vẫn đang chảy trôi đi mất.

"Không!" An Lâm hét lên, xé phổi xé lòng.

Được cứu rồi ư...?

Bay ra khỏi tế đàn, bay qua sương độc và biển lửa, bay qua sông Viêm nóng bỏng, bay sang bờ bên kia,

Ngay cả thần thức khổng lồ của An Lâm cũng không cảm nhận được sự tồn tại của kẻ thù.

Trong nhân không gian chính là gia tài trăm vạn của hắn đó! Là thằng nhỏ của hắn đó biết không!!

Không... Không hẳn!

Đúng lúc đó, viên thủy tinh đen hình thoi do Cổ Tự tặng mà hắn vẫn đeo trước ngực đột ngột tản ra sức sống mãnh liệt, chống lại lực lượng thần đạo của trường mâu, ngăn cản trường mâu tiếp tục phá hủy thân thể!

Một ít lực lượng tập trung nơi ngón tay, nhẫn không gian của hắn chậm rãi rơi xuống.

Một khe hở không gian bỗng xuất hiện.

Thủy tinh đen của Cố Tự chỉ kéo dài thời gian sống cho hắn mà thôi!

Đó là một đường hầm không gian màu trắng, tỏa ra ánh sáng êm dịu.

Nhưng mà nhẫn không gian vẫn bay đi mất.

Răng rắc...

Lam Tiểu Nghê: "...Tôi đến cứu anh!"

Nhìn hắn có giống như là không có việc gì không?

Giọng nói của Tây Hải Tử vang vọng khắp không gian.

"Lão đại An Lâm, anh không sao chứ?" Lam Tiểu Nghê giật mình.

Hô hấp của Lam Tiểu Nghê trở nên dồn dập, ánh mắt chậm rãi nóng cháy.

Nhẫn không gian của An Lâm trôi lơ lửng trước đường hầm không gian, không di chuyển nữa.

Tất cả mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Đối với Lam Tiểu Nghê mà nói, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt! Nằm không cũng có thể chiến thắng mà!

An Lâm lạnh cả người, trong lòng cũng thấy khó chịu.

An Lâm: "..."

An Lâm và Lam Tiểu Nghê đều ngẩn người.

Lam Tiểu Nghê đưa mắt nhìn nhẫn không gian lơ lửng cạnh đường hầm: "Tôi... Tôi chỉ cần lấy nhẫn không gian của lão đại An Lâm là có thể rời đi..."

"Phải rồi, như vậy tôi có thể hoàn thành sứ mệnh mà toàn bộ tộc Linh Ngư ban cho tôi, tất cả báu vật đều là của tôi..."

An Lâm chật vật mở miệng: "Có việc, sắp chết rồi..."

"Kho báu trong cổ mộ đều ở trong nhẫn cả rồi, cô mau mang chúng quay về phát triển tộc Linh Ngư, đây chính là sứ mệnh của cô, hãy hoàn thành nó đi!"

"Đứa con của tộc Linh Ngư, cô hãy cầm lấy nhẫn không gian của tên nhân loại kia, sau đó đi theo đường hầm không gian để ra ngoài, như vậy là cô đã hoàn thành thử luyện của thế giới này."

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc đột ngột vang lên.

Khó trách Cổ Tự lại nói Lam Tiểu Nghê mới là kẻ thù lớn nhất của hắn, khó trách Đại Tế Ti của tộc Linh Ngư lại có thể tín nhiệm Lam Tiểu Nghê như thế.

Hóa ra, Lam Tiểu Nghê chẳng cần thực lực mạnh mẽ đến nghịch thiên, chỉ cần có ưu thế về huyết thống thì đã đủ nghiền ép tất cả những người khác!

Có một tổ tiên tộc Linh Ngư ở đây để mở cửa sau cho cô, cô còn sợ cái gì?

Thế giới hắc cầu cuối cùng này hóa ra chỉ là một màn diễn mà thôi.

Tất cả những cố gắng trước kia của An Lâm giờ đều trở thành thắng lợi của Lam Tiểu Nghê.

Tức giận quá mà!

Đối mặt với cuộc thử luyện không phân trái phải này, tuy hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm gì.

Lực lượng thần đạo đáng sợ trong trường mâu màu xanh da trời kia không chỉ phá hủy sức sống của hắn mà còn phong tỏa kinh mạch, thần hồn, khí hải, nếu không có sức mạnh bên ngoài can thiệp vào thì hắn cũng bó tay, không có cách nào thoát ra được.

An Lâm lộ vẻ tuyệt vọng, nếu cứ tiếp tục thế này, kẻ địch chả cần làm gì, hắn cũng sẽ chết vì mất máu.

Lam Tiểu Nghê cầm nhẫn không gian của An Lâm đi, đeo nó vào ngón tay trắng trong như bạch ngọc.

Hắn sảy chân trong tay người xây dựng ngôi mộ không có liêm sỉ này, trừ việc mắng mấy câu cho đỡ nghiền ra thì chẳng còn sức để làm gì nữa.

Được rồi, đây chính là hiện thực tàn khốc đến đắng lòng.

An Lâm: "..."

"Thật xin lỗi!" Lam Tiểu Nghê lau nước mắt, chạy về phía nhẫn không gian.

Trong lòng An Lâm hiện lên một tia hi vọng, chẳng lẽ cô ấy muốn...

"Anh ấy sẽ chết sao?" Lam Tiểu Nghê nhẹ giọng hỏi.

Tây Hải Tử im lặng, đáp án đã quá rõ ràng.

Chỉ cần bọn họ bỏ mặc không quan tâm, An Lâm bị đâm xuyên tim, dù sức sống có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa cũng sẽ chậm rãi chết đi.

"Lão đại An Lâm." Lam Tiểu Nghê gọi một tiếng, đôi mắt màu lam nhìn An Lâm chăm chú, trong mắt có nước mắt, còn có không cam tâm và giãy giụa.

An Lâm chưa bao giờ nghĩ Lam Tiểu Nghê sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ây.

Cũng phải, ngay từ khi bắt đầu, hai người chính là đối thủ cạnh tranh.

Nhờ lực lượng mạnh mẽ hơn người, An Lâm chiếm hết tất cả mọi thứ. Vậy nên, cũng dễ hiểu thôi...

Như bây giờ, tình thế thay đổi. Lam Tiểu Nghê dựa vào huyết thông xa xưa, cưỡng ép bật hack, cái này hắn không oán được, là do hắn không bằng người ta.

Cho nên, thấy Lam Tiểu Nghê bày ra ánh mắt này, nói thật, An Lâm có chút bất ngờ.

"Đây không phải là chuyện mà cô nên lo lắng. Cậu ta là đối thủ cạnh tranh của cô, hai người mới chỉ quen nhau trong cổ mộ. Cậu ta xảy ra chuyện gì cũng đâu liên quan tới cô?" Giọng nói của Tây Hải Tử lại vang lên lần nữa.

Cô đưa mắt nhìn về phía An Lâm, thấy hắn đang cố gắng phá tan trói buộc, hỏi: "Nếu... Nếu tôi mang nhẫn không gian đi, thì sau đó anh ấy sẽ...?"

Lam Tiểu Nghê nghe thấy tiếng gào của An Lâm, thân thể khẽ run, đôi mắt xanh lam dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng.

" y... A...!" Hắn dùng tay nắm lấy trường mâu, muốn rút nó ra ngoài, nhưng dù hắn có cố thế nào nó cũng không nhúc nhích mảy may, giống như đang rút một cây đinh sắt đóng sâu dưới gỗ.

Phải chết ở chỗ này ư...

Trước khi hắn chết, Lam Tiểu Nghê sẽ mang theo kho báu của hắn rời khỏi cổ mộ này.

Cô nhìn nhẫn không gian trên tay, ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, cảm xúc lẫn lộn pha tạp trong mắt hóa thành quyết tâm.

Lam Tiểu Nghê xoay người, nhanh chóng phóng về phía An Lâm!

"Grào!" Một đám Hỏa Long uy thế đáng sợ giương nanh múa vuốt, gào rống nhào về phía bóng dáng màu xanh lam đang vượt qua sông Viêm.

"Lam Linh băng cầu!" Lam Tiểu Nghê quát lên một tiếng, ánh trắng lóe lên, một cây cầu băng tỏa ra khí lạnh bắc sang bờ bên kia, tựa như muốn đóng băng mọi thứ.

Hỏa Long đụng vào cầu băng khiến cho nó rung lên nhưng chưa từng tan chảy.

Lam Tiểu Nghê thuận lợi vượt qua sông Viêm, tiếp tục lao về phía An Lâm.

An Lâm nhìn bóng người đột nhiên lao tới, thấy sự kiên quyết và khí thế xưa nay chưa từng xuất hiện trên mặt cô, trong khoảnh khắc đo chợt quên đi tình cảnh hiện giờ của bản thân, mở miệng hỏi: "Cô điên à?"

Lam Tiểu Nghê mím chặt môi, ánh mắt nhìn sang trường mâu cắm trên ngực An Lâm, khẳng định: "Tôi không điên! Chẳng qua tôi vẫn tin rằng trong mỗi thế giới đều có một bảo vật, cho nên thế giới này chắc chắn phải có."

Cô nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói: "Cho nên tôi cảm thấy thanh trường mâu có thể đâm thủng thân thể anh nhất định không phải vật tầm thường, chắc chắn là bảo vật của thế giới này. Lam Tiểu Nghê tôi sao có thể bỏ qua thứ tốt như thế?"

"Thanh trường mâu này tôi nhất định phải có được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận