Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1057: Quy tắc sinh ra là để đánh vỡ

An Lâm không trông thấy Tây Hải Tử đang tức giận.

Hắn gọi Lam Tiểu Nghê một tiếng rồi quay lại đường ra.

Thật ra mục đích của hắn chỉ là mắng Tây Hải Tử mấy câu, thuận tiện bắt ông ta xin lỗi mà thôi.

Mặc dù Tây Hải Tử suýt giết chết hắn, nhưng hắn còn chưa điên đến mức lấy kiếm đi chém Tây Hải Tử.

Tuy không biết vì lý do gì mà Tây Hải Tử không ra tay với An Lâm, nhưng từ việc còn có thể mở ra kết giới thì xem ra lực lượng hắn ta giữ trong tay không ít.

An Lâm không cần phải vì chuyện này mà đánh nhau đến người sống kẻ chết với Tây Hải Tử.

Hai người đi dọc theo lối ra, cuối cùng cũng về lại ngã ba kia.

Có hai cánh cửa lớn, nhưng chỉ có một cái chìa khóa.

"Ai bảo nhất định phải có chìa khóa mới đi qua được cánh cửa này? Chủ nhân của cổ mộ bảo chỉ được chọn một trong hai thì chúng ta bắt buộc phải nghe theo à?" An Lâm yên lặng rút kiếm Thắng Tà ra, khí tức bùng nổ trong nháy mắt, "Chỉ cần đủ mạnh thì có thể phá vỡ quy tắc này!"

"Kho báu và bí mật, tôi muốn cả hai!"

An Lâm chi vào cánh cửa đóng chặt kia, cười nói: "Lam tiểu đệ, trong này có chứa bí mật có thể thay đổi vận mệnh chủng tộc của cô, cô có muốn đi vào không?"

"Không sai, chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa..."

"Chờ chút đã." An Lâm đột nhiên mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê nghe thấy tuyên ngôn ngang ngược của An Lâm, trong lòng có chút kích động.

Lúc trước An Lâm dùng chìa khóa mở ra cánh cửa đi vào kho báu cổ xưa, bỏ lỡ cơ hội mở ra cánh cửa có chứa bí mật của hai tộc, xem ra những bí mật kia sẽ phải vĩnh viễn ngủ yên dưới đáy biển.

An Lâm quát lớn một tiếng, kiếm quang lướt ngang qua không trung, giận dữ chém lên cánh cửa.

Lam Tiểu Nghê dừng đuôi, tò mò quay lại: "Có chuyện gì vậy, lão đại An Lâm?"

Lam TIểu Nghê hơi chút tiếc nuối nhìn cánh cổng khép chặt kia, sau đó vung vẩy cái đuôi quay về đường chính.

Đồng tử của Lam Tiểu Nghê co rụt lại, giật mình: "Lão đại, anh..."

"Không được đâu, lão đại An Lâm, đây là thuật pháp bảo vệ mà các Đại Tế Ti lưu lại, chúng ta không đủ năng lực phá vỡ..." Lam Tiểu Nghê tiếc nuối nói.

Lam Tiểu Nghê không ngờ tới việc An Lâm sẽ nhắc đến chuyện này, sau mấy phút sững sờ thì gật đầu: "Tất nhiên là tôi muốn đi vào, nhưng chúng ta đã chọn kho báu, không còn chìa khóa, làm sao vượt qua cánh cửa này được?"

"Thân là lão đại, tôi dạy cô một điều." Hai tay An Lâm cầm kiếm, khí tức mạnh mẽ tăng lên, leo thẳng đến Phá Hư Cảnh, áo khoác màu đen sau lưng lay động phất phơ, bóng tối vô tận nuốt chửng không gian xung quanh, "Trước khi dùng hết sức thì đừng bao giờ nói không thể!"

Kiếm uy đáng sợ bùng nổ ầm ầm, khiến toàn bộ đường hầm lung lay sắp đổ.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, phát hiện ra trên cửa có kết giới màu xanh bảo vệ, ngăn cản kiếm uy của An Lâm, khiến cánh cửa không phải chịu chút tổn thương nào.

"Răng rắc..."

Ánh kiếm đen nhánh bá đạo mang theo kiếm ý tối cao, mang theo oai nghiêm cắn nuốt vạn vật ngay lập tức nuốt chửng không gian xung quanh, va chạm với kết giới màu xanh!

Lam Tiểu Nghê thấy cánh cửa bị An Lâm chém nổ, ngơ ngác.

Không nháy mắt đó, đất trời u ám.

An Lâm vốn không thích tuân theo quy củ, trước nay hay nghĩ gì làm đó, nhờ vậy lại đánh vỡ suy nghĩ thâm căn cố đế từ xưa, nghĩ ra mấy ý tưởng lạ đời, mà không ngờ lại thành công.

Kiếm Thắng Tà lại chém về phía cánh cửa đóng chặt kia.

Lam Tiểu Nghê lấy lại tinh thần, nghe âm thanh truyền lại từ một lối đi khác, sợ hãi nói: "Chẳng lẽ là tiền bối Tây Hải Tử đuổi lại đây?"

"Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Chạy mau!" An Lâm kéo tay Lam Tiểu Nghê, nhanh chóng chạy vào lối đi dẫn đến bí mật của hai tộc.

Ngay lúc Lam Tiểu Nghê nhìn về phía An Lâm đầy ngưỡng mộ thì từ phía lối vào kho báu trong cổ mộ truyền lại tiếng nổ cùng tiếng gầm gừ đầy giận dữ.

Chiêu thức thái thượng vô dạ được thi triển một cách mạnh mẽ.

Rõ ràng là cánh cửa cần phải có chìa khóa mới mở ra được, rõ ràng là chỉ được chọn một trong hai... Quy tắc này đã mọc sâu bén rễ trong đầu óc cô, bây giờ lại bị An Lâm phá vỡ bằng bạo lực!

Đúng vậy... Cổ mộ nói chỉ được chọn một con đường, vậy bọn họ bắt buộc phải chọn một ư?

An Lâm đã cho cô một đáp án khác, đó là chỉ cần đủ mạnh thì bọn họ có thể đi hết cả hai!

Một kiếm yên tĩnh không tiếng động mang theo tiếng vỡ vụn tinh tế.

Hai vị Đại Tế Ti không thể ngờ tới, vào rất nhiều năm sau, sẽ có một tu sĩ Hóa Thần Cảnh đầy biến thái lại phá vỡ quy tắc của cổ mộ!

Kết giới vỡ vụn, ngay cả cánh cửa sau lưng cũng nổ tung!

"Ầm!"

An Lâm cười ha ha: "Tây Hải Tử cao lớn như thế, sao có thể chen vào lối đi nhỏ hẹp này được? Nhưng chúng ta vẫn cần đề phòng ông ta ra tay với chúng ta theo cách khác, phải đánh nhanh thắng nhanh!"

Lam Tiểu Nghê nghiêm túc gật đầu, cảm giác kích thích khi làm chuyện xấu cùng với An Lâm, phải tranh đoạt lấy từng giây từng phút khiến hai má cô ửng hồng, hơi thở cũng có chút gấp gáp.

Hai người chạy thật nhanh dọc theo lối đi, nhưng tiếng nổ sau lưng không hề yếu bớt.

"Ông ấy đuổi kịp rồi!" Lam Tiểu Nghê kinh ngạc hô lên.

Sắc mặt An Lâm trầm xuống, hắn có thể cảm giác được khí tức của Tây Hải Tử đang càng lúc càng gần.

Quả nhiên hành vi phá cửa của hắn đã chọc giận đối phương.

Nhưng nó thật... kỳ lạ. Rõ ràng là đồ vật do chính bọn họ lưu lại cho đời sau, nhưng khi con cháu có cơ hội lấy được cả kho báu và bí mật thì họ lại... không vui.

"Không ngờ pho tượng to như thế lại có thể thu nhỏ lại được, đây là tượng giả đúng không!" An Lâm tức giận.

"Lão đại An Lâm, bây giờ không phải là lúc kể lể đâu, lực lượng do đại năng Hợp Đạo để lại dù kỳ lạ một chút cũng là điều dễ hiểu." Lam Tiểu Nghê không nhịn được chen miệng, "Chuyện quan trọng nhất bây giờ chẳng phải là chúng ta nên suy xét làm gì để đối phó với Tây Hải Tử ư?"

"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi." Bộ dáng của An Lâm trông như nắm chắc phần thắng, "Đi ra đi! Đạt Tam, Yêu Cơ, kéo dài thời gian giúp tôi!"

Đạt Tam và Yêu Cơ nhận được mệnh lệnh, lập tức lao về phía sau.

Trận chiến bắt đầu với tiếng nổ vang trời.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê vào thẳng trong mật thất.

Đó là một mật thất giống hệt như bên chứa kho báu, vô cùng trống trải.

Một pho tượng cực kỳ to lớn đứng lặng chính giữa phòng.

Đây là một con rùa to hơn ngàn mét, từ cặp mắt và vẻ mặt điềm tĩnh mà đoán thì có lẽ nó là một con rùa cái.

"Dù tôi vẫn biết Đại Tế Ti Thiên Thần Cơ là một con Ô Quy, nhưng sau khi trông thấy bức tượng Ô Quy này, tôi vẫn không tin được đây chính là đối tượng mà Tây Hải Tử theo đuổi mấy trăm năm? Chẳng phải thẩm mĩ của tộc Linh Ngư rất giống nhân loại à?" An Lâm khiếp sợ hỏi.

Tây Hải Tử có thể theo đuổi Thiên Thần Cơ mấy trăm năm, nghĩa là một đại năng tỏ tình với một con Ô Quy mấy trăm năm, thật không thể tưởng tượng ra nổi.

"Cho nên mới nói tình cảm của tiền bối Tây Hải Tử và tiền bối Thiên Thần Cơ chính là tình yêu đích thực vượt qua cả chủng tộc á!" Lam Tiểu Nghê len lén liếc An Lâm, sau đó lại nhìn về phía Thiên Thần Cơ, nghiêm túc nói.

Đúng lúc này, Ô Quy to lớn nhìn thẳng vào An Lâm, đột nhiên mở miệng: "Nhân loại ngu xuẩn, đang đứng trước mặt tôi mà lại nghị luận chuyện tình cảm của tôi và Tây Hải Tử, thật khó chịu mà!"

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận