Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1060: Vũ Tinh Giả

Trên mặt đất xuất hiện một vụ nổ cực kì đáng sợ.

Dòng nước bị vụ nổ ảnh hưởng cuộn trào làm liên lụy đến sinh linh trong phạm vị trăm mét, có thứ thì bị đánh bay, lại có vật bị dòng nước xé rách cơ thể, dị thú ở biển cả đều sợ đến nỗi chạy trốn mất dạng.

Năng lượng kinh khủng dần dần tan biến.

Ở trung tâm của vụ nổ, xuất hiện một hố sâu không gì so sánh được.

"Khụ khụ khụ...Cái này thật đúng là kinh khủng! Lấy pháo lớn bắn muỗi nhỏ, có cần đến mức vậy không?"

Trong trung tâm của hố sâu, một vật to lớn màu đen bị đẩy ra.

An Lâm có chút chật vật bò ra từ trong lòng của Lam Tiểu Nghê.

Ôi trời, đúng thế, khi An Lâm ở trong tình thế chỉ mành treo chuông này, đã lấy ra cục gạch hợp kịm hỗn độn để chắn phía trước Lam Tiểu Nghê, vì thế rất không may mắn An Lâm đã vinh quang trở thành một cái nhân kẹp hình người...

Lam Tiểu Nghê nghe mà hết cả hồn: "Anh có chắc là trên thuyền đó có thứ thuyền trưởng này à?"

Lúc này họ đã thông minh hơn, biết né tránh những đòn công kích của chiến hạm to lớn, đến được gần chiến hạm hơn.

"Tôi...tôi không sao." Lam Tiểu Nghê gian nan đứng lên, xoa xoa những chỗ đau nhức, có chút sợ hãi nhìn chiến hạm to lớn: "An Lâm lão đại, cái chiến hạm này biết bắn pháo, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Cứ như vậy, cả hai vui sướng đạt thành ý chung, tiếp tục lại gần chiến hạm to lớn đó.

"Lam tiểu đệ, Lam tiểu đệ...Cô không sao chứ?" An Lâm lắc lắc Lam Tiểu Nghê đã bị đập ngất, mặt đầy thân thiết hỏi thăm.

Chính cái loại không khí tĩnh mịch này, làm trong lòng An Lâm có hơi căng thẳng.

Đáng tiếc, cái bánh kẹp hình người này, thảm nhất không phải là An Lâm ở giữa, mà là Lam Tiểu Nghê ở phía sau kia.

Dựa theo tình huống bình thường, sinh linh mạnh mẽ hầu như đều đứng ở đầu thuyền thống lĩnh tất cả, thế nên họ đầu tiên họ nên bay tới hướng đầu thuyền, đồng thời thả ra toàn bộ thần thức, tra xét tình huống xung quanh.

Lam Tiểu Nghê từ trong lo lắng tỉnh lại, tự sờ sờ khắp cơ thể mình, nước mắt gần như muốn rơi xuống. Cũng may cô biết trong thời khắc mấu chốt này, không thể khóc nhè được, mới kiên cường nhịn lại dòng nước mắt đang chực rơi xuống.

Thân thể Lam Tiểu Nghê thực sự quá mềm mại, cho dù An Lâm có va phải người Lam Tiểu Nghê, cũng thấy rất thoải mái, còn Lam Tiểu Nghê thì bị An Lâm đụng đến mức nửa sống thiếu chết...

An Lâm: "...Đây không phải là chuyện chính, chuyện chính là chúng ta không được sợ hãi!"

"Là sinh linh tộc Linh Ngư bọn tôi đó." Lam Tiểu Nghê dựa vào cảm ứng huyết mạch, đã nhận ra sự tồn tại của đối phương.

An Lâm nghiêm mặt nói: "Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, thế nên điều chúng ta cần phải làm là, tránh thoát khỏi làn đạn của nó, rồi giết chết thuyền trưởng!"

Boong tàu trên đầu thuyền.

Chiến hạm to lớn làm không có con hải quái nào dám tới gần, cho dù chiến hạm có bị hải thực quấn lấy, trông chói lóa như một viên minh châu, thì nó vẫn nguyên vẻ yên tĩnh như trước, ngay cả ánh sáng tỏa ra cũng lạnh buốt.

"Hả? Phía trước hình như có một sinh linh." Mặt An Lâm hơi thay đổi, hắn nhỏ giọng mở miệng nói.

Đáng nhắc tới nhất chính là, cách cô nàng ăn mặc còn mát mẻ hơn cả Lam Tiểu Nghê, chỉ có hai chiếc vỏ sò che trước ngực là xong chuyện, da thịt trắng noãn mềm mại gần như loả lồ sạch sẽ ngoài không khí.

An Lâm lại đi tới hướng đầu boong tàu nhìn thử, ở ngoài cửa của phòng điều khiển chiến hạm, có một mỹ nhân ngư đang đứng.

Cô nàng nhân ngư kia thấy An Lâm và những người khác đang đến gần, hai tay giao với nhau, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hai phần quạt hồng nhạt có vẽ hình bầu trời chậm rãi mở ra, trong con mắt toát lên sát ý khiến người ta hít thở không thông.

Rất nhiều hài cốt rơi lả tả trên boong tàu rộng lớn, cho dù chết lâu như vậy, nhưng tạo ra chấn động mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên chủ nhân của chúng thời còn sống vô cùng mạnh mẽ.

Mỹ nhân ngư hơi sửng sốt.

Trên mặt đất có lát gỗ ám kim đặc biệt, có những cái khe lưới nhỏ trông như những vết nứt, đó không phải dấu vết mà năm tháng lưu lại, mà lại dấu vết do chiến đấu đặc biệt để lại.

Suy nghĩ của mỹ nhân ngư hơi mơ mờ hồ một chút, lại xấu hổ nhìn về phía An Lâm: "Tôi tên là Vũ Tinh Giả, là hạm trưởng thứ chín của chiến hạm Tinh Hỏa Linh Ngư tộc!"

Bầu không khí trong nháy mắt như đông cứng.

Lam Tiểu Nghê: "..."

An Lâm nhìn thoáng qua ngoại hình của bộ hài cốt, cảm giác hết sức xa lạ, những khớp xương đầu này không chỉ có ngoại hình vô cùng kị dị, còn có phần gai sắc nhọn bao bọc bên ngoài, làm các phần xương trông như nhím.

"Các người chính là người mà tôi cần giết hết phải không?" Cô nàng nhân ngư dùng giọng nói lạnh lùng, chậm rãi hỏi.

Lam Tiểu Nghê bắt đầu thấy căng thẳng, đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.

An Lâm lập tức lắc đầu đáp: "Không phải đâu."

Mỹ nhân ngư dáng người yểu điệu, chiếc đuôi cá hồng nhạt hơi đung đưa, lắc lư giữa không trung, thân thể cô cũng lơ lửng giữa trời cao, mái tóc mượt mà đen như mực rơi rớt ở bên hông, giống như đang khiêu vũ.

Rõ ràng Lam Tiểu Nghê cô so với cái cô nàng nhân ngư hồng nhạt kia còn xinh xắn hơn, vậy tại sao An Lâm cứ chú ý đến cô nàng nhân ngư nọ, lẽ nào ăn mặc ít sẽ trông hấp dẫn hơn à?

Lam Tiểu Nghê chú ý đến sắc mặt của An Lâm có hơi thay đổi, ánh mắt đảo một vòng.

Điều này không khỏi làm An Lâm sinh ra cảm khái, người cổ đại cũng thật phóng khoáng, rồi lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn thêm mấy lần nữa.

Lúc này Lam Tiểu Nghê lại kinh ngạc hô lên: "Cái chiến hạm cổ này, vật mà lại là chiến hạm Tinh Hỏa à?!"

An Lam vẻ mặt có chút mơ hồ: "Chiến hạm Tinh Hỏa là cái gì?"

"Đó là vũ khí chiến lược nòng cốt của Linh Ngư tộc chúng tôi, là pháo đài chiến đấu di động được chế tạo chủ yếu từ các loại đá tinh thần, uy năng khó lường, có người nói đối mặt trực diện với nó thì năng lực vô cùng kinh người. Trong thời kì chiến đấu với ma thần Cổ Thiên không hiểu sao bị thất lạc, không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở nơi này..."

Trán Lam Tiểu Nghê chảy xuống mấy giọt mồ hôi, cô kéo ống tay áo của An Lâm, nhỏ giọng nhắc nhỏ: "An Lâm lão đại, chiến hạm Tinh Hoả này có vẻ như chưa bị hỏng hóc hết đâu, có rất nhiều vũ khí có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của anh, anh nhất định phải thật cẩn thận!"

"Cô không nhắc tôi phải cẩn thận với cô nàng nhân ngư Vũ Tinh Giả này à?" An Lâm không hiểu hỏi lại.

"Vị tiền bối Vũ Tinh Giả đằng kia, rõ ràng chỉ là một dạng năng lượng còn sót lại, lúc còn sống cô ấy hẳn là đại năng kì Phản Hư, khi chết đi sức mạnh đã bị hao mòn gần như sạch sẽ, An Lâm anh đến Thiên Thần Cơ và Tây Hải Tử còn không sợ, lẽ nào anh lại sợ cô ấy à?" Lam Tiểu Nghê nói rất đương nhiên.

Khóe miệng An Lâm hơi nhếch lên, sao hắn cảm thấy lời Lam Tiểu Nghê nói có lý quá nhỉ.

Không thể không nói, cô nàng Lam Tiểu Nghê này vô cùng tin tưởng An Lâm lão đại của mình.

Vũ Tinh Giả nghe thấy vậy cười lạnh nói: "Xem ra tôi bị người ta coi thường, thôi được, để các người dùng cái chết của mình để sám hối cho sự khinh thường này vậy."

An Lâm nghe thấy vậy, quay lại nhìn về phía Lam Tiểu Nghê phất tay áo nói: "Trốn đi xa xa một chút, cổ vũ tôi đi."

Lam Tiểu Nghê phủi tay, môi mím lại, cô tự biết trong lúc chiến đấu này cô không giúp đỡ được gì, nên tự giác tránh xa khỏi vùng trung tâm.

Cũng vào lúc này, một dòng khí cực kì đáng sợ bỗng dưng tỏa ra.

Tay trái của Vũ Tinh Giả múa quạt: "Gió nổi lên"

Cơn lốc mang theo dòng xoáy nước vô tận ầm ầm đánh thẳng vào cơ thể của An Lâm.

An Lâm cảm nhận được sức mạnh kinh khủng kia, trong lòng phán đoán phạm vi thực lực của Vũ Tinh Giả thuộc cấp Phản Hư trung kì. Đương nhiên, trình độ cỡ này còn chưa làm An Lâm bị thương được.

"Sao rơi!" Cây quạt bên tay phải Vũ Tinh Giả cũng bắt đầu vung xuống.

Ánh sáng dưới đáy biển chợt tối sầm lại.

Trong lòng An Lâm đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đang muốn chuẩn bị hành động, thì một cơn lốc kéo theo dòng nước đột nhiên như những chiếc xúc tua vươn lên ngăn cản hành động của hắn.

Hóa ra đòn công kích "Gió nổi lên" chỉ là ngụy trang, hạn chế hành động mới là ý đồ thật sự của Vũ Tinh Giả.

Tất cả thứ này, là để chuẩn bị cho chiêu Sao rơi cuối cùng đó.

An lâm vừa thoát khỏi sự ngăn cản của dòng nước, thì các ngôi sao ẩn chứa sức mạnh Tinh Thần Mộ Đạo vô biên giống như mưa sao băng rơi xuống, phong tỏa tất cả đường lui của hắn.

An Lâm vô cùng kinh ngạc, Vũ Tinh Giả không phải chỉ có thực lực cấp Phản Hư thôi à, vì sao thần lực lại mạnh mẽ như thế?

An Lâm còn chưa có hành động gì, thân thể liền bị vô số ngôi sao màu lam bao lấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận