Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1064: Phòng riêng của Vũ Tinh Giả.

Lam Tiểu Nghê vẻ mặt khó hiểu nhìn An Lâm bỗng dưng trở nên hưng phấn.

An Lâm không chẳng phí lời nữa, nếu không tìm thấy con đường nào, vậy tự thân mở một cái là được rồi.

Thần giám thuật!

Thông tin của chìa khóa vàng bắt đầu xuất hiện trong đầu.

Chìa khóa vàng: Chìa khóa có thể mở phòng hạm trưởng của chiến hạm.

An lâm sắc mặt sửng sốt.

Chìa khóa phòng của hạm trưởng? Hạm trưởng không phải là Vũ Tinh Giả sao?

Vỗn tưởng rằng là một chìa khóa mở bảo vật, kết quả lại nói đây là chìa khóa khuê phòng của Vũ Tinh Giả?

Theo lý thuyết, phòng điều khiển chiến hạm và phòng của hạm trưởng sẽ không cách nhau quá xa, không gian của chỗ họ đứng này đều là trung tâm của chiến hạm.

Đúng thế, dưới tình huống chiến hạm tinh hỏa vô chủ, thì có thể chấp nhận hậu bối của tộc Linh Ngư.

"Đại ca An Lâm, giờ chúng ta đi đâu thế?" Lam Tiểu Nghê thấy thế lập tức đuổi theo.

May là dù chiến hạm nay đã nhiều năm không sửa chữa, cho dù không có năng lượng để duy trì hoạt động bình thường, cửa vào đều đóng chặt, nhưng hầu hết cửa vẫn có thể dựa vào linh lực huyết mạch của Lam Tiểu Nghê để mở.

Chìa khóa này với hắn mà nói, không dùng được!

Khiến cho An Lâm vui mừng đó là, trên đỉnh của cánh cửa, có một loạt cổ văn kì lạ, cùng với hai phiến quạt.

An Lâm tức giận, có cảm giác giấc mộng bị tan biến.

Lam Tiểu Nghê cũng vì thế mà có cảm giác tồn tại vô cùng lớn, thấy An Lâm đi phía sau cô, cũng dựa vào vào năng lực của cô, không khỏi sinh ra cảm giác có chút thành tựu.

An Lâm xoay người rời đi.

Khuê phòng của Vũ Tinh Giả đối với hắn mà nói, dùng để làm cái rắm gì! An Lâm đường đường là một đàn ông chân chính, vì bảo vật và giấc mộc tu tiên mà không ngừng tiến về phía trước, làm sao có thể lãng phí thời gian ở đây làm cái chuyện nhàm chán này?

Dù sao cũng không có phương hướng chính xác, thôi thì cứ chọn bừa một hướng mà đi thôi.

"Chỗ này, có đúng là khuê phòng của Vũ Tinh Giả hay không?" An Lâm nhất thời kích động.

An Lâm nghiêm nghị nói: "Đi đến phòng của hạm trưởng!"

Lam Tiểu Nghê trợn trắng mắt nhìn An Lâm, rồi lại đưa mắt nhìn sang cổ văn, gật đầu: "Chắc là đúng rồi, hàng chữ cổ văn của Linh Ngư tộc kia, biểu đạt ý rằng đây là nơi ở của Vũ Tinh Giả, Vũ Động Tinh Không."

Bọn họ đi qua một con được được xây dựng bằng những mảnh hợp kim đặc biệt, rốt cuộc cũng đi đến một cánh cửa vô cùng lớn. Cánh cửa có hình dạng nửa vòng tròn, bề ngoài giống như một khoảng trời sao màu đen, làm cho vừa liếc nhìn, đã khiến cho người nhìn có một cảm giác như rơi vào trong bầu trời sao đó.

Cổ văn thì hắn xem không hiểu, nhưng mà hai phiến quạt trên cửa, không phải là quạt của Vũ Tinh Giả đó sao!

Cửa mở, nhưng mà phương thức có chút đặc biệt, vì lúc này trên cánh cửa đột nhiên xuất hiện một cái miệng khổng lồ, một ngụm nuốt trọn An Lâm và Lam Tiểu Nghê!

An Lâm lại cười đắc ý: "Đến cô còn không mở được cửa, thì cần phải người có quyền hạn cao hơn, xem ra đây chính là khuê phòng của Vũ Tinh Giả rồi. Lúc này cần phải dùng đến thứ này."

An Lâm ngẩng đầu, làm một gian phòng cô cùng cổ kính.

Kết quả, cách này có thể làm những cánh cửa khác mở ra, lần này lại không có phản ứng.

Thần kinh của An Lâm và Lam Tiểu Nghê đồng thời đứng khựng lại.

Nói xong, Lam Tiểu Nghê vẫn y như trước, đặt hai tay để lên trước cửa, sức mạnh huyết mạch tỏa ra.

Chiếc màn lam chậm rãi rơi xuống, có một cô gái như hoa như ngọc ngồi ở mép giường, nhắm mắt, không cảm thấy một chút sự sống nào, đuôi cá rũ xuống mặt đất.

An Lâm rút ra thanh kiếm Thắng Tà ra, chém rụng màn che phủ màu lam.

"Cô khoan nhúc nhích, để tôi lại xem đã!" An Lâm hưng phấn nói.

Lam Tiểu Nghê có chút xấu hổ.

Mặt đất xanh, chiếc bàn màu hồng, trên bàn có những bài thơ, bức họa cuộn tròn.

Ngoài khung cửa sổ gỗ khắc hoa, là một vùng biển tinh không kì lạ.

Chiếc giường dùng một miếng vải màu lam vây quanh, dường như có một thân hình đang ngồi thẳng.

An Lâm mang chìa khóa vàng ra, cắm vào lỗ hổng trên cửa!

Hai người còn chưa thực sự yên tâm, thì liền rơi xuống đất, chồng chất lên nhau.

Lam Tiểu Nghê thì hét lên.

An Lâm vô cùng kinh ngạc.

Kỳ thực so với cái chết, thì cô càng giống như đang nghỉ ngơi hơn.

Năm tháng xoay chuyển được mấy mùa, nhưng không để lại trên người cô gái một chút vết tích nào.

"Đây là thân thể của Vũ Tinh giả sao? Thoạt nhìn so với lúc đánh nhau có vẻ hấp dẫn hơn nhiều!" An Lâm không nhịn được thở dài nói.

Lam Tiểu Nghê rất nghiêm túc nhắc nhở: "An Lâm lão đại, Anh tới chỗ này để ngắm nhìn thi thể sao? Đừng quên việc chính sự đấy!"

"Hiện giờ chẳng phải tôi đang làm chính sự sao! Cô xem cô nàng Vũ Tinh Giả này, tuy đã là người chết, nhưng trông cứ yên bình như thế, có vẻ vô cùng kì lạ, chẳng lẽ không đáng giá để chúng ta nghiên cứu sao?" An Lâm phản bác.

Lam Tiểu Nghê nói không lại hắn, bị tức giận đến nỗi cái miệng nhỏ nhắn chu lên.

An Lâm đến gần thi thể của Vũ Tinh Giả, cẩn thận suy nghĩ, nhịn không đường dùng ngón tay đâm đâm vào khuôn mặt trắng nõn mịn mà của Vũ Tinh Giả, có hơi lạnh, nhưng không cứng rắn...

"Thân thể bảo lưu rất hoàn chỉnh, xem ra cô ấy đã bị dính một thần chú thuật vô cùng mạnh, lúc này mới bị cắt đứt đường sống." An Lâm mở miệng phân tích.

Thần chú cấp thấp nhắm vào cơ thể, thần chú cấp cao nhắm vào phần hồn, thần chú mạnh nhất nhắm vào giữa đường sinh mệnh...Ví dụ như tôi nguyền rủa cô cả đời bất hạnh, cái này kì thực là thần chú cao cấp nhất, ảnh hưởng đến vô số sinh mạng, có có thể tìm ra, khó có thể hóa giải.

An Lâm hoàn toàn không nhìn ra được Vũ Tinh Giả chết như thế nào, chỉ có thể đẩy nguyên nhân cái chết của cô ta cho thuật pháp cực mạnh.

"Có thể hạ chú thuật với một Phản Hư cấp đỉnh cấp, thực lực của đối phương cũng phải từ cấp Hợp Đạo trở lên đúng không?" Lam Tiểu Nghê có chút khẩn trương nói.

Đó là nhật kí của Vũ Tinh Giả!

Hai người trải qua một phen tìm kiếm cực khổ, rốt cuộc cũng tìm được một vật tương đối đặc biệt.

Thật vất vả mới phát hiện được chìa khóa vàng bị ẩn dấu, cũng không thể chỉ thu được một cái thi thể xinh đẹp chứ? Như thế thì thực sự quá thảm!

Hai người còn chưa từ bỏ ý định, vẫn ở bên trong phòng tìm tòi, luôn cảm thấy có thứ tốt đang chờ họ.

An Lâm: "...Vậy đối phương cũng phải là người vô cùng hung hăng."

"Có nhiều đại năng Phản Hư hung hăng, nhưn An Lâm lão đại thì hung hăng nhất đúng không?" Lam Tiểu Nghê nghiêm trang suy đoán.

"Đoán mò mà mà lại đoán đúng!" An Lâm cả mặt vui mừng.

Nhóc Tiểu Đệ này cũng vô cùng có nhãn lực, hắn rất vui mừng.

Bề phần cái người giết chết Vũ Tinh Giả, bọn họ cũng không biết là ai, nhưng luôn cảm thấy có vẻ là ma thần Cổ Thiên. Ma thần Cổ Thiên thực sự mạnh như vậy, cũng bị hai Đại Tế Ti giết chết.

An Lâm sờ soạng thi thể Vũ Tinh Giả lần nữa, cảm thấy vừa mềm lại vừa lạnh, nhưng đây không phải trọng điểm, hắn chỉ muốn tìm kiếm xem có bảo vật gì không thôi.

Đáng tiếc cô nàng này là tu sĩ Phản hư đỉnh cấp, nhưng chẳng có một thứ bảo vật tùy thân nào.

Cuối cùng, Lam Tiểu Nghê cất Vũ Tinh Giả vào nhẫn không gian

Cho dù trước kia là kẻ địch, nhưng dù gì Vũ Tinh Giả cũng vì để bảo vệ tộc nhân Linh Ngư tộc mà hy sinh bản thân, nếu cô có thể quay về cung Hải Tâm, sẽ hậu táng tiền bối này.

Đối với nghi hoặc của An Lâm, Lam Tiểu Nghê lại đột nhiên to gan suy đoán: "Nhưng cũng không phải không có khả năng, nếu như căn bản đối phương không để Vũ Tinh Giả vào mắt, vô cùng không vừa mắt Vũ Tinh Giả, tiện tay ném ra một lời nguyền cho xong chuyện thì sao, chuyện này không phải không có nhé?"

An Lâm hiển nhiên vô cùng buồn bực với lần chiến đấu này.

"Cô xem đi, nguyền rửa cũng không thể hoàn toàn thành công. Vũ Tinh Giả còn có thể mang một phần sức mạnh của mình lưu lại trên chiến hạm, vui vui vẻ vẻ ức hiếp chúng ta."

An Lâm gật đầu: "Vũ Tinh Giả còn có chiến hạm Tinh Hỏa trong tay, người bình thường rất khó làm gì được cô ấy, người động thủ ít nhất cũng đạt đến mức cường giả siêu cấp. Chỉ là...người có thực lực cấp bậc như thế thực sự có tồn tại sao, nếu muốn giết Vũ Tinh Giả, trực tiếp ra tay không phải là đơn giản hơn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận