Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1065: Miền đất của thần

Đây là một quyển nhật kí màu đen, quyển nhật kí này đã được ghi không ít trang.

An Lâm kích động mở quyển nhật kí ra, thấy nội dung bên trong thì cả gương mặt đều lộ vẻ khó hiểu.

"Cái này có nghĩa là gì vậy?"

Đám chữ nghĩa giống như giun bò này, một chữ hắn cũng không hiểu.

"Chữ cổ của Linh Ngư tộc, đưa đây cho tôi!"

Lam Tiểu Nghê vỗ bộ ngực đầy đặn, vô cùng đắc ý nói.

Lam Tiểu Nghê là linh ngư cấp cao nhất của thế hệ linh ngư thứ hai, cũng có tìm hiểu sâu sắc về văn hóa lịch sử của Linh Ngư tộc, chỉ là một văn tự cổ đại thôi, không làm khó được cô.

An Lâm lúc này mới nhớ ra, những chữ này giống như những chữ trên đầu cánh cửa.

Những ngày kế tiếp đều là lịch sự chiến đấu, lịch sử chinh phục, Lam Tiểu Nghê rất kiên nhẫn miêu tả lại, An Lâm cũng rất phối hối nghe.

Tên này dường như là quái vật liều lĩnh điên cuồng, cứ thế tàn sát bừa bãi ở Tây Hải.

Sống như một tiểu bá vương.

Ma thần Cổ Thiên hiện thế!

Nhật kí của Vũ Tinh Giả thì càng nhiều hơn.

Ma thần Cổ Thiên cùng với thế lực cường đại dưới trướng nó, sức mạnh vượt ra khỏi dự liệu của Linh Ngư tộc, trận chiến này vừa mới bắt đầu, Linh Ngư tộc đã rơi vào tình huống xấu.

Quyển nhật kí này có một ưu điểm, đó chính là chỉ có ngày nào xảy ra chuyện lớn, mới được ghi lại bên trong.

Vô số hải yêu hình dạng vô cùng kì dị, cũng đột nhiên xông ra, vâng theo lời của ma thần Cổ Thiên, điên cuồng tấn công các sinh linh, các chủng tộc ở biển cả.

Trong sổ đều ghi lại hôm nay đánh nhau với kẻ địch nào, ngày mai muốn chinh phục chỗ nào, thoạt nhìn qua có vẻ hết hết sức bá đạo. Không chỉ đơn giản giết chết kẻ địch cấp Phản Hư, mà còn có thể giao tranh chính diện với kẻ địch cấp Hợp Đạo siêu cấp, khiến cho kẻ địch sợ hãi.

An Lâm không hiểu sao lại nhớ lại quyển nhật kí của Không Túy Hương. Đó là một cô gái nếu hôm nay ăn gì thì đều phải ghi lại vào trong nhật kí, nhật kí dường như chính là người bạn tâm giao của cô ấy, đồng thời cũng là chứng minh cho sự tồn tại của cô ấy ở thế giới này.

Qua một lúc lâu, đã được hơn phân nửa quyển nhật kí, chuyện bọn họ quan tâm nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Trong một khoản khắc bất ngờ, Linh Ngư tộc quyết định sử dụng vũ khí chiến lược của bọn họ, Chiến hạm Tinh Hỏa.

Chiến hạm Tinh Hỏa thực sự rất mạnh, chính là vô cùng tốn tiền, người bình thường không thể chơi được.

Không thể không nói, Chiến hạm Tinh Hỏa vô cùng mạnh mẽ, nó, tộc trưởng và Đại Tế Ti, ba bên liên thủ lại đã áp chế được một trận với ma thần Cổ Thiên.

Một cuộc đại chiến kinh thiên động địa cứ như vậy nổ ra.

Nhưng mà, Linh Ngư tộc không phải lúc nào cũng trong tình thế bị đánh.

An Lâm nghe đến đó, khóe miệng hơi nhếch mép cười.

Hắn, dường như chính là chủ nhân của biển cả vậy...

Trong một lần đại chiến, bọn họ thậm chí đánh đến được hang ổ của ma thần Cổ Thiên.

Ma thần Cổ Thiên theo như tôi thấy, là người có năng lực đáng sợ nhất đối với biển cả này. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn đã nắm được cả biển cả trong lòng bàn tay, sức mạnh vượt qua tất cả sinh linh mà tôi đã từng gặp qua.

"Đi đi, nhưng nhất định cô phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh!" Đại Tế Ti Tây Hải Tử hét lớn một tiếng, cùng với tộc trưởng Linh Ngư tộc liều mạng khống chế ma thần Cổ Thiên.

Trong nhật kí, Vũ Tinh Giả miêu tả ma thần Cổ Thiên như thế này:

Vô số những hải yêu hình dạng kì dị bơi ra từ không gian màu lam, trong nháy mắt bị đạn lửa nuốt sạch, thân thể chôn vùi dưới lòng biển, đến mảnh vụn cũng không còn.

Chiến hạm Tinh Hỏa trực tiếp bắn ra một đạn pháo tinh hỏa vào không gian màu lam đó.

Vũ Tinh Giả đã chinh chiến vô số lần, tính cách cực kì giỏi giang lại tàn nhẫn, thích tự mình vào hang ổ của kể địch, tự mình thăm dò động thái của kẻ địch, đây là điều Vũ Tinh Giả thích làm nhất.

Cho dù là Đại Tế Ti Tây Hải Tử cũng không thể ngang bằng với hắn.

Ở tận sâu dưới đáy biển, có một động không gian to lớn màu lam, bên trong có những sinh vật kì dị không ngừng bơi ra.

Rất rõ ràng, ma thần Cổ Thiên là từ động không gian kia tới đây.

"Tây Hải Tử, đầu tiên các người hãy khống chế ma thần Cổ Thiên, tôi sẽ đi tiêu diệt hang ổ của hắn!" Một mỹ nhân ngư đuôi hồng vô cùng quả quyết mở miệng nói.

Tây Hải Tử chính là người mạnh nhất ở Linh Ngư tộc lúc đấy, lại bị đe dọa đến mức không dám sử dụng thần lực của biển cả, nghe nói chỉ cần sử dụng thần lực của biển cả, thì sẽ bị ma thần Cổ Thiên khống chế lại, treo ngược lên đánh...

Người am hiểu sử dụng năng lực tinh thần của chiến hạm Tinh Hỏa, trở thành chủ lực trong trận giao tranh.

Kể từ đó, Linh Ngư tộc chỉ có thể sử dụng một lực lượng mang thuộc tính khác giao chiến với ma thần Cổ Thiên.

Tuy An Lâm không có mặt ở hiện trường lúc đó, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ của Tây Hải Tử.

Chiến hạm Tinh Hỏa cứ thế một đường tiến thẳng vào trong hang động màu lam.

Sau khi Vũ Tinh Giả tiến vào hang động màu lam, thì tiếng cười đắc ý của ma thần Cổ Thiên vang lên.

"Ha ha ha ha...Các ngươi thực sự nghĩ rằng, ta sẽ dễ dàng để các người khống chế sao? Lũ người cá ngu xuẩn, sau khi đi vào đấy, hãy vĩnh viễn bị chôn vùi trong đó đi!"

Đây là câu nói sau cùng mà Vũ Tinh Giả nghe ma thần Cổ Thiên nói.

Con đường không thể phá vỡ được của không gian này, đột nhiên co rút lại không thấy đâu nữa.

Chiến hạm Tinh Hỏa mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Nó cùng với tọa độ vị trí của đại lục Thái Sơ, coi như giống nhau hoàn toàn bị xóa sổ, hoàn toàn mất đi phương hướng.

Mấy chục nghìn nhân viên điều khiển và binh sĩ chiến đấu trong chiến hạm, đồng thời lâm vào khủng hoảng.

Bất cứ ai cũng hiểu được rằng, bản thân đã không thể trở được về nhà, từ đó tâm trạng vô cùng rối loạn.

Nếu như trên thế giới này, có thần linh chân chính.

Thế nhưng, các chiến sĩ trên chiến hạm Tinh Hỏa, cảm giác đầu tiên khi thấy nó, chính là đều muốn quỳ xuống trước nó. Đó không chỉ là cảnh giới siêu thoát, mà càng giống như là cảnh giới siêu thoát sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.

Không thấy rõ hình dạng của nó.

Mãi đến khi phía trên tòa cung điện, đột nhiên xuất hiện một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả tộc nhân trên chiến hạm đều hoan hô, hung hăng mắng chửi, tất cả mọi người đều vui sướng không ngừng.

Lửa đạn kinh khủng, trong nháy máy khiến cung điện thành bình địa.

Máu nhiễm đỏ cả một vùng biển, vô số sinh linh chết dưới pháo lửa của Chiến hạm Tinh Hỏa.

Một chiến hạm có sức chiến đấu đủ để sánh ngang với Hợp Đạo siêu cấp, đi đến thế giới này, kỳ thực giống như hổ trong bầy dê, gặp đâu giết đó, hoàn toàn không gặp chút cản trở nào.

Sự tình dường như rất thuận lợi.

Cho đến một ngày nào đó...

Lam Tiểu Nghê nhìn quyển nhật kí, chú ý đến thời gian Vũ Tinh Giả viết quyển nhật kí này, chữ viết có chút khác lạ, có vẻ như cô ấy đang run rẩy.

Ngày ấy, chúng tôi thấy được một cung điện vô cùng hoa lệ dưới đáy biển.

Không sai, nhất định không sai, đây chính là nhà của ma thần Cổ Thiên.

Vũ Tinh Giả nghĩ như thế.

Thậm chí đến nói chuyện Vũ Tinh Giả cũng lười nói, trực tiếp hạ lệnh nhắm tới cung điện dưới đáy biển, gửi đại lễ đến cái cung điện hoa lệ tinh xảo kia.

Sau khi chiến hạm Tinh Hỏa điên cuồng tàn sát.

Ở đây tồn tại vô số những sinh vật kì dị.

Trong thế giới của không gian màu lam này, cũng là một thế giới dưới đáy biển.

Các binh lính trong chiến hạm Tinh Hỏa đều là các chiến sĩ ưu tú, lời nói này cực kì vừa ý bọn họ. Nếu không tìm được đường về nhà, vậy trước tiên cứ phá tan nát nhà kẻ địch trước đã.

Có chuyện gì, thì cứ phá tung cái chỗ này xong rồi nói tiếp!

Vào thời khắc này, Vũ Tinh Giả đã đứng dậy, rời đi trong mâu thuẫn, tuyên bố rằng thật không dễ gì mới vào được hang ổ của ma thần Cổ Thiên, không phá cho nó tan tành thì đúng là rất uổng phí.

Như vậy thứ mà tôi đã thấy kia, chính là thần linh...

Nó chỉ nói với chúng ta một câu. Nó nói: "Các ngươi không thuộc về nơi này, các ngươi cũng không trở về được, thế nên các người đều nên biến mất."

Chỉ thế, các thành viên của chiến hạm Tinh Hỏa đều bắt đầu biến mất.

Bọn họ không kêu gào thống khổ, thân thể chỉ từ từ từ nhạt dần, trở nên trong suốt không có cảm giác tồn tại. Cho dù có giãy giụa thế nào, liều mạng ra sao, cũng không thể làm được gì.

Không tới một phút, mấy chục nghìn chiến sĩ đều biến mất toàn bộ, dấu tính sự sống cũng biến mất.

Chỉ còn lại mình tôi.

Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày, có thể nhìn thấy cảnh, có người chỉ cần mở miệng, là có thể giết sạch những sinh linh đang tồn tại. Đây không phải là sức mạnh, sức mạnh đơn thuần sao có thể làm ra được hành động như thế.

Đây mới thực sự là thần linh, mới là người có quyền hạn.

Đây là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận