Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1072: Truyền thừa đột nhiên xuất hiện

Vẻ mặt của Thiên Thần Cơ khó hiểu: "Chúng ta làm gì sai à?"

Tây Hải Tử nhìn thông đạo mà An Lâm và Lam Tiểu Nghê thoát đi, chậm rãi nói: "Năm đó chúng ta dùng chiêm tinh suy đoán, biết được trong tương lai sẽ có một ngôi sao mới xuất hiện. Hắn sẽ kế thừa tất cả nơi này của chúng ta, chấp hành nhiệm vụ kia, sau đó lãnh đạo hai tộc thoát khỏi nguy cơ bị tiêu diệt, đi tới thời đại mới."

"Ngôi sao mới đó, vì sao không thể là cô ta?"

Một ý cười đột nhiên xuất hiện trên mặt Tây Hải Tử.

"Cô ta?" Thiên Thần Cơ có chút tức giận mà nói : "Cái loại bất kính tổ tiên như cô ta, không tuân thủ quy tắc tộc linh của khu mộ, thì sao có thể là Ngư Nhân gánh vác trách nhiệm của hai tộc được?!"

Tây Hải Tử không tức giận, trái lại còn thoải mái cười nói: "Chính là bởi vì không tuân thủ quy tắc, có can đảm đánh vỡ lệ thường, nên mới là người có duyên mà chúng ta cần, dạng Ngư Nhân này, mới có thể lãnh đạo hai tộc đi đến thời đại mới. Nếu như cứ làm đúng quy củ, thậm chí cô ta còn không có được bí mật của hai tộc chúng ta, không phải sao?"

Thiên Thần Cơ trầm mặc.

Tây Hải Tử tiếp tục nói: "Bây giờ kết quả là, cô ta và người đàn ông kia, không chỉ lấy được kho báu trong cổ mộ, còn có được bí mật của hai tộc, ngay cả... ngay cả quyền hành của vị thần linh kia, mà cô ta cũng có được. Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để chứng minh, cô ta cũng là ngôi sao mới mà chúng ta cần tìm sao?"

"Tôi chọn vị công chúa Nhân Ngư đáng yêu kia, cô ta đã có quyền hành, truyền thừa Linh Ngư hệ Thủy của tôi, chắc là cô ta có thể kế thừa hoàn toàn."

Tây Hải Tử ngồi bên trên con rùa đen bằng đá khổng lồ, sức sống trong thân thể kết thúc, một chùm sáng màu lam xuất hiện, đuổi theo chùm sáng màu trắng, cũng vô cùng nhanh chóng bay đi về phía thông đạ.

"Truyền tất cả, cho bọn họ đi!"

Giọng nói của Thiên Thần Cơ càng ngày càng nhỏ, thân thể bắt đầu hoá đá, một chùm sáng màu trắng dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp bay đi về phái thông đạo!

Rất khó tưởng tượng, một công chúa Nhân Ngư được nuông chiều lại nhút nhát, sẽ có ánh mắt như vậy.

Chùm sáng màu trắng đập vào mặt, tốc độ cực nhanh.

"Thôi, có lẽ ông đúng. Xuân đến hoa tươi sắc, thu về lá vàng bay, Bát Nhã vô cùng tâm tự tại, Lặng nghe tĩnh động thuận tự nhiên... Mọi sự thay đổi trên thế gian này đều có duyên phận, ta đã tán thành bọn họ rồi." Thiên Thần Cơ nhớ lại hình ảnh mà Tây Hải Tử cho cô xem lúc trước, rốt cục thở dài một hơi, gật đầu tán đồng.

Cùng thời khắc đó, An Lâm và Lam Tiểu Nghê còn đang nhanh chóng thoát khỏi truy kích, bọn họ đã đi tới chỗ ngã ba đường, còn cách một khoảng ngắn mới ra khỏi cổ mộ.

"Hải Tử, vậy truyền thừa của chúng ta..."

Trong hình ảnh kia, một Nhân Ngư xấu xí cả người đầy vết thương chồng chất, thảm tới mức không nỡ nhìn, siết chặt trường mâu Thần Đạo, trong ánh mắt trong veo lộ ra sự bất khuất và dứt khoát.

"Tôi phải truyền thừa cho loại người kia sao? Với sức mạnh của tôi bây giờ... A... Lời cho hắn rồi."

Viên gạch đen lớn, được xưng là không thể phá vỡ, không gì có thể xuyên thấu.

"... được, ông chọn cái nào?"

Thế là, chùm sáng màu trắng đâm xuyên gạch đen, một tiếng "Đùng" vang lên, bị thiệt hại nặng.

Đột nhiên, An Lâm giống như có cảm giác, quay người nhìn lại, sắc mặt thay đổi, nói: "Cẩn thận!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút do dự móc gạch đen Hợp Kim Hỗn Độn che trước người.

Chùm sáng màu lam bị đánh bay, cũng bị thiệt hại nặng.

Cho nên...

Chùm sáng màu trắng run lên bần bật, không từ bỏ, lượn một vòng cung một trăm tám mươi độ, đánh úp sau lưng An Lâm!

Lam Tiểu Nghê thấy được quả cầu ánh sáng màu xanh vọt về phía cô, cũng hét lên một tiếng, thần uy lan rộng trong nháy mắt, một bàn tay vỗ về phía quả cầu ánh sáng màu xanh lam.

Lượng lớn thông tin và chân ý thuật pháp, nổ tung trong đầu của hắn!

Thiên Thần Cơ: "..."

Sau đó... Nó rất khiếp sợ mà phát hiện, nó không chuyển động được!

Muốn học theo, lượn mấy đường cong lớn, vòng theo lưng Lam Tiểu Nghê rồi rơi vào trong tay cô.

Chùm sáng của Tây Hải Tử nhìn thấy cách làm của chùm sáng màu trắng, nó hơi hơi sáng lên,

Cô có thể khống chế tất cả thuật pháp hệ Thủy, đương nhiên cũng bao gồm thuật pháp truyền thừa hệ Thủy.

Sắc mặt An Lâm thay đổi, muốn chuyển hướng gạch đen.

Nhưng mà, tốc độ của chùm sáng màu trắng thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã đụng vào phần lưng của hắn, không chút do dự mà tan vào trong.

Ầm ầm!

"Đùng!"

Rõ ràng là thuật pháp truyền thừa có tỉ lệ chính xác cao, vậy mà đồng thời bị hai người kia chặn lại... Cái này cũng có thể gọi là người có duyên sao?!

Lần đầu tiên hai người nghi ngờ suy đoán của mình.

Tây Hải Tử: "..."

Đúng vậy, nó bị Lam Tiểu Nghê khống chế, trở thành thuật pháp của Lam Tiểu Nghê.

Tây Hải Tử: "..."

Rõ ràng là muốn truyền tất cả truyền thừa, ban ơn bọn họ, kết quả lại phát hiện truyền thừa của mình bị ngăn lại, bị đánh bay, bị khống chế...

Đây là kiểu đau xót gì đây?

Người có duyên cái em gái nhà ngươi!

Tây Hải Tử không chấp nhận chuyện này, hắn muốn tiếp tục bất chấp!

Đáng tiếc, nó không chuyển động được...

An Lâm đột nhiên rên rỉ: "Ư... A..."

"Đại ca An Lâm, anh sao thế?" Lam Tiểu Nghê mang vẻ mặt lo âu nhìn về phía An Lâm.

"Ha ha, cuối cùng tôi cũng ra ngoài rồi!" Lam Tiểu Nghê nhảy cẫng lên hoan hô, cái đuôi thon dài đong đưa trong nước, thoải mái mà bơi lội.

Làm xong tất cả mọi chuyện, bọn họ tiếp tục đi về phái trước, đi qua cánh cửa không gian cuối thông đạo, rốt cuộc đi ra cổ mộ, quay về vùng biển sâu Tây Hải.

Bất kể như thế nào, có được sự chấp nhận của hai vị Đại Tế Ti, bọn họ đều sẽ biết ơn trong lòng.

Lam Tểu Nghê và An Lâm đều nghiêm túc làm lễ ngỏ ý cảm ơn với cổ mộ này.

"Nếu như tiền bối Tây Hải Tử nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như thế của cô, trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cực kỳ vui mừng." An Lâm mỉm cười mở miệng nói.

An Lâm: "..."

Tuy giận tím mặt.

Nhưng hắn vẫn không chuyển động được...

"Ngươi chính là truyền thừa của tiền bối Thiên Thần Cơ, vậy cái này chính là truyền thừa của tiền bối Tây Hải Tử sao?"

"Có lẽ là vậy, không cần thì phí, cứ nhận đi."

"Được rồi, thật sự là có hơi chờ mong."

Cứ như vậy, chùm sáng màu làm mang vẻ mặt tuyệt vọng bị Lam Tiểu Nghê khống chế, tức khắc chạm vào thân thể của Lam Tiểu Nghê...

Một lát sau, Lam Tiểu Nghê mở ra hai con ngươi sáng ngời: "Đại ca An Lâm..."

An Lâm nhìn về phía Nhân Ngư xinh đẹp bên cạnh, hỏi: "Thế nào?"

"Tiền bối Tây Hải Tử... Thật sự là hào phóng!" Lam Tiểu Nghê sợ hãi mà than.

Nằm mơ đi!

Điên em gái ngươi chứ điên! Nói xấu lão tử như thế, lão tử còn cho các ngươi truyền thừa sao?

Chùm sáng màu lam lên cơn giận dữ.

An Lâm khẽ gật đầu: "Chắc là điên rồi, tôi đã cảm thấy bọn họ vui giận thất thường từ lâu, không nói lý lẽ, xem ra bây giờ, quả nhiên là thần kinh!"

Lam Tiểu Nghê nghe vậy thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hiển nhiên có hơi không dám tin: "Truyền thừa của tiền bối Thiên Thần Cơ à? Một giây trước bọn họ còn đang đuổi giết chúng ta, bây giờ đột nhiên lại cho chúng ta truyền thừa? Điên rồi sao?!"

"Không có việc gì, cái chùm sáng kia hình như vô hại, tôi nhận được truyền thừa của Thiên Thần Cơ..." Sắc mặt của An Lâm kỳ lạ, chần chờ một lát, mới lên tiếng nói.

An Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người nhẹ nhõm.

Trải qua những cuộc chiến liên tục, gặp đủ cảnh bước đường cung, cuối cùng cũng trở về rồi!

Cuộc hành trình đi cổ mộ lần này tuy có tính nguy hiểm cực cao, nhưng cũng thu hoạch vô cùng lớn, An Lâm cảm thấy vô cùng vừa lòng.

"Tất cả trải nghiệm này, thật sự giống như là đang nằm mơ vậy." Lam Tiểu Nghê lại cảm khái một tiếng, giang hai cánh tay ra, nhắm hai mắt lại và hít thở, giống như đang ôm toàn bộ biển cả.

An Lâm mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi lên, tới lúc giải bí mật trên mai rùa rồi."

"Ừ!" Lam Tiểu Nghê ngoan ngoãn trả lời, đi theo An Lâm cùng bơi lên phái trên biển Tây Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận