Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 108: Đại quân thú triều

"Anh nói thú triều à? Quy mô lớn không?" An Lâm nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại.

"Không rõ ràng lắm, đông nghìn nghịt, chắc có hơn cả ngàn con dị thú, vả lại chúng còn đang chạy về phía chúng ta." Kim Mục Hầu Vương mặt đầy nghiêm túc trả lời.

"Mẹ nó! Vậy còn không mau chạy đi!" An Lâm la lên.

Nếu thú triều chỉ có chừng trăm con dị thú, họ còn có thể chống lại, nhưng hơn một ngàn con dị thú, thì ai biết được trong đó có trộn lẫn con nguyên thú nào không chứ!

Cứ như vậy, mọi người bắt đầu chạy về thành Định An.

Qua thêm lúc nữa, sắc mặt đám người An Lâm càng nghiêm túc hơn.

Vì họ phát hiện, hướng thú triều đang xông tới, hình như cũng là hướng họ đang chạy về, cả hai bên dường như đều có ý định chạy tới thành Định An...

An Lâm thấy không ổn, vội nói với Kim Mục Hầu Vương: "Tiểu Sửu, không phải anh biết bay à, mau bay về báo tin này cho Lăng Tiêu Kiếm Tiên và thành chủ Trịnh Thiên Thu đi!"

Phi kiếm dưới chân bay về trên tay cô, Hứa Tiểu Lan vung kiếm lên một đường kiếm mang theo lửa đỏ kéo dài gần cả trăm mét xuất hiện.

Tiểu Sửu hoảng sợ, lập tức vung gậy bạc đỡ đường kiếm phủ đầy lửa.

An Lâm ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra là Hứa Tiểu Lan!

Tiểu Sửu đang chạy đằng sau An Lâm, vừa định cưỡi mây bay lên trời, chợt thấy có một đường kiếm đầy lửa bổ về phía mình...

"Chào cậu, An Lâm!"

"Hứa Tiểu Lan, con khỉ này là người một nhà!" An Lâm la lớn.

Kim Mục Hầu Vương biết chuyện này rất quan trọng, vội vàng chuẩn bị cưỡi mây bay đi.

Rầm uỳnh!

Giọng nữ giòn tan từ trên không truyền tới.

Đúng lúc này, một cô gái đạp phi kiếm bay ngang qua bầu trời với tốc độ cực kì nhanh.

"Yêu hầu xấu xí! Dám đuổi giết các bạn học, mau nạp mạng!"

Bình thường An Lâm cũng hay làm mấy chuyện kì quái, thu nhận một con khỉ xấu xí cực kì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cho lắm.

Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm vốn cực kỳ vui sướng, nhưng bỗng cô nhìn thấy đằng sau An Lâm có thứ gì đang đuổi theo, gương mặt trắng ngần như ngọc lập tức xụ xuống.

"Nói chứ sao cô lại bay một mình thế này, đội viên của cô đâu hết rồi?" An Lâm nhìn lên trời hỏi Hứa Tiểu Lan.

Ngọn lửa mang theo năng lượng đáng sợ thổi ào xuống dưới, cả A Lâm cũng suýt bị thổi văng.

"Người một nhà?" Hứa Tiểu Lan chau đôi mày liễu xinh đẹp lại, ngay sau đó cô lại thả lỏng.

An Lâm thở dài một hơi: "Tiểu Sửu thấy được hết rồi."

Khoé miệng An Lâm run rẩy: "Niềm vui bất ngờ mà cô nói chắc không phải thú triều đó chứ..."

An Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cùng các đội viên chạy về phía thành Định An.

Nói rồi cô quay sang nhìn An Lâm, mở miệng nói: "Các đội viên của tôi đang ngồi trên vung bay về thành, không gặp nguy hiểm gì đâu."

Hiên Viên Thành nhìn thấy An Lâm mặt vốn đang hiện vẻ vui mừng, nhưng nhìn ra sau lưng hắn,vẻ mặt lại thay đổi.

Hứa Tiểu Lan nhớ tới chuyện chính, vỗ trán mình cái: "Đúng rồi nhỉ, tôi còn có chuyện quan trọng cần báo cho chủ nhiệm lớp biết nữa!"

"Mẹ nó ơi, lại tới nữa!" Tiểu Sửu muốn khóc luôn rồi này.

Đường kiếm của Hiên Viên Thành như cầu vồng trắng, chém thẳng về phía Tiểu Sau đang đuổi theo sau An Lâm...

"Yêu hầu xấu xí, dám to gan tấn công các bạn học!"

"An Lâm, các cậu mau về thành Định An đi, tới lúc đó tôi sẽ cho các cậu một niềm vui bất ngờ!"

Vì đã có Hứa Tiểu Lan phụ trách chuyện báo cho chủ nhiệm lớp, Tiểu Sửu không cưỡi mây đi nữa, mà chỉ chạy theo sau An Lâm.

Lúc này lại một luồng sáng bay ngang qua, trên trời vang lên một giọng nam ôn hoà từ trên trời vang lên: "Hửm, bạn học An Lâm?"

An Lâm đang gấp rút chạy về thành ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thanh niên mặc áo trắng bay bay tướng mạo đẹp trai, là Hiên Viên Thành!

Mặt Hứa Tiểu Lan hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"

Nói rồi, Hứa Tiểu Lan lại ngự kiếm bay đi

"An Lâm, tôi còn có chuyện quan trọng, không rảnh giải thích nhiều, các cậu cũng mau chạy đi đi!"

Lúc mọi người đang nói chuyện, mặt đất đã bắt đầu rung lên.

Vừa thấy mặt đã bị chém, hắn có chọc ai đâu chứ?

Tiểu Sửu lấy cây gậy bạc của mình ra đỡ chiêu kiếm của Hiên Viên Thành, thực lực của Hiên Viên Thành cao hơn Hứa Tiểu Lan nhiều, chỉ một đòn đã trực tiếp ép cho Tiểu Sửu nửa quỳ xuống đất.

Rầm uỳnh!

Dòng khí đáng sợ trực tiếp vứt Tiểu Sửu đằng sau An Lâm ra một khoảng xa, cả đám người Miêu Điềm đứng gần đó cũng đứng không vững.

"Anh Thành! Hiểu lầm rồi! Tiểu Sửu là người một nhà!"

An Lâm vội hô to.

"Người một nhà?" Hiên Viên Thành nhíu mày, ngay sau đó lại bình thường.

Bình thường An Lâm hay thích làm mấy chuyện kỳ quái, nhận một con khỉ xấu xí vào đội, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cho lắm...

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Thành có hơi áy náy nhìn Kim Mục Hầu Vương, chắp tay xin lỗi: "Người anh em Tiểu Sửu, là tôi quá nôn nóng, đã mạo phạm anh rồi, xin lỗi nhé."

Kim Mục Hầu Vương lần này quyết định chạy đằng trước đội ngũ, chạy theo sau An Lâm thật đúng là quá xui xẻo.

Tiểu đội của An Lâm tiếp tục tăng tốc chạy về thành Định An.

Lúc này tiếng bước chân ầm ầm đằng sau, ngày càng to rõ hơn.

An Lâm và Hiên Viên Thành cười tạm biệt nhau.

"Tạm biệt anh Thành!"

Hiên Viên Thành đồng tình nhìn Tiểu Sửu một cái, rồi mới nói tiếp: "Khoan nói chuyện nữa đã, tôi còn phải chạy đi báo cho các bạn học chung quanh, để tránh họ bị thú triều lan tới."

Miêu Điềm xưa nay luôn cảm tính, nghe vậy mũi hơi chua, suýt nữa khóc ra.

Sau đó, Hiên Viên Thành lại chợt nhớ tới một chuyện, lấy một hạt châu xanh biếc trong túi ra, vứt cho An Lâm: "Đây là thú đan của Tam Đầu Phi Mãng, tôi tìm giúp cậu đó."

An Lâm cầm viên thú đan, trong lòng vô cùng cảm động: "Cám ơn anh Thành!"

Hiên Viên Thành cười khẽ, tiếp tục mở miệng nói: "Cậu mau chạy về thành Định An đi, bọn tôi có chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho mọi người đó!"

An Lâm: "..."

Cảnh này quen mắt ghê luôn, làm hắn nhịn hết nổi càu nhàu một câu: "Là thú triều đúng không, có phải đội viên của anh còn đang ngồi trên một cái vung không?"

Mặt Hiên Viên Thành hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Hở, sao cậu biết vậy?"

"Tôi vừa mới gặp qua Hứa Tiểu Lan, cô ấy cùng chém cho Tiểu Sửu một kiếm đó." An Lâm cảm thán mở miệng.

Tiểu Sửu thấy đau lòng quá, như kiểu vết sẹo của mình lại bị người ta cạy ra vậy.

Câu này của Tiểu Sửu nói rất có đạo lý, nhưng sao nghe lại chua xót thế nhỉ.

Hiên Viên Thành: "..."

An Lâm: "..."

Vừa gặp mặt đã quẳng ngay một câu "yêu hầu xấu xí", hắn còn không tự hiểu mới là lạ...

Tới tận giờ Kim Mục Hầu Vương xem như đã hiểu sao mình cứ bị người ta chém hoài.

Thấy Hiên Viên Thành nhanh chóng xin lỗi, lại có thành ý như vậy, nổi khó chịu trong lòng Kim Mục Hầu Vương cũng giảm bớt mấy phần, hắn lắc đầu nói: "Không sao đâu, không trách anh được, muốn trách thì trách tôi xấu quá, còn chạy theo đằng sau anh An, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm thôi."

So với hắn chạy theo sau An Lâm, còn chẳng bẳng để đám An Lâm đuổi theo hắn, vậy chắc không bị hiểu lầm nữa đâu nhỉ.

Trong thành Định An, ở một trang viên tư nhân.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên đang ngồi uống trà với thành chủ Trịnh Thiên Thu.

Lúc này sắc trời đang dần ngả về hoàng hôn, gần sáu mươi sinh viên đã trở về trang viên.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên vừa uống trà, vừa thống kê mức độ hoàn thành chỉ tiêu của các sinh viên.

Trên bầu trời, bỗng xuất hiện một cô gái ngự kiếm bay vào trang viên.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn thấy người tới là ai, cười khẽ nói: "Bạn học Hứa Tiểu Lan, sao cô chạy vội về đây vậy, các đội viên của cô đâu hết rồi?"

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan hiện rõ vẻ hưng phấn.

Cô không trả lời câu hỏi của Lăng Tiêu Kiếm Tiên, ngược lại kích động mở miệng nói: "Chủ nhiệm lớp, bọn em đã chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho thầy đấy!"

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhướn mày, có chút hứng thú hỏi: "Hử? Niềm vui bất ngờ gì vậy?"

"Một niềm vui bất ngờ có thể giải quyết một lần, rồi sau này sẽ không cần lo mấy chuyện tương tự nữa!" Hứa Tiểu Lan vội vàng nói.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe vậy càng thêm hứng thú, ông uống một hớp trà ra hiệu bảo Hứa Tiểu Lan nói tiếp.

"Bọn em tạo một đợt thú triều, thu hút hơn một ngàn dị thú gia nhập, bây giờ chúng đang chạy về phía thành Định An đó! Lần này chúng ta lời to rồi!" Hứa Tiểu Lan hưng phấn kể lại.

"Phụt...!"

Lăng Tiêu Kiếm Tiên phun sạch hớp trà trong miệng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận