Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1082: Yên tâm, đều đã giải quyết xong xuôi hết rồi

Một món đồ vật có tác dụng bảo mệnh đủ để ngăn chặn công kích của đại năng siêu cấp Hợp Đạo mà bất luận là ai cũng có thể dùng rốt cuộc quý giá đến mức độ nào, trong lòng An Lâm đã hiểu quá rõ.

Đây là một món hậu lễ thật sự, chắc chắn Cổ Tự đã bỏ ra không ít đâu.

An Lâm nhận thấy ám giáp Thiên Tinh mà Cổ Tự đưa, chính thức bước lên con đường trở về.

Hắn đứng trên mai rùa của Cổ Tự, vẫy tay từ biệt với một đám đại năng trên hòn đảo.

Lam Tiểu Nghê đưa mắt nhìn theo bóng dáng An Lâm rời đi, đứng nguyên tại chỗ lặng người rất rất lâu, ánh mắt càng thêm kiên định.

"Cố lên! Lam Tiểu Nghê, mày nhất định có thể làm được! Đợi An Lâm lão đại trở về, anh ấy nhất định sẽ nhìn thấy một Tây Hải càng tốt đẹp càng đoàn kết hơn!"

Bởi vì có An Lâm, tộc Thiên Quy và tộc Linh Ngư đã đồng ý tạm thời kết minh.

Lấy hai tộc làm nền tảng, thành lập một tổ chứ liên minh Tây Hải, chinh chiến các bộ tộc Hải yêu tại Tây Hải, hợp nhất các thế lực lớn, đồng thời tiêu diệt một số hải tộc luôn làm xằng làm bậy.

Có nguyên thạch!

Ngay lúc này mặt An Lâm trở nên vô cùng hớn hở, quả nhiên là chuyện Lam Tiên Dương sẽ làm mà, quá hiểu hắn rồi!

Lễ vật Lam Tiên Dương tặng chắc hẳn cũng sẽ không kém đâu nhỉ...

Giá trị tương đương với 10 triệu 200 nghìn viên linh thạch.

An Lâm ngồi trên lưng Cổ Tự, lấy một chiếc nhẫn không gian ra, im lặng luyện hóa.

An Lâm bắt đầu chuyển mắt nhìn về phía còn lại không nhẫn không gian, ở đó có hai món đồ đang tỏ ra sóng dao động mạnh mẽ, một cái là quả cầu hình tròn được khắc chi chít các loại ấn phù, phía trên còn có cả chú thích cặn kẽ.

Chỉ dựa vào tộc Linh Ngư quả thật sẽ không có cách nào thống trị được Tây Hải, nhưng hiện tại đã có thêm một tộc Thiên Quy từ trước đến giờ chưa từng tranh giành quyền thế, hai thế lực đứng đầu này kết hợp với nhau, việc thống trị Tây Hải tuyệt đối là điều có thể hi vọng.

Cứ như vậy, tổng tài sản riêng của hắn đã đạt đến 80 triệu linh thạch rồi.

Lễ vật Cổ Tự tặng mặc dù có phần hơi ngoài dự liệu, nhưng gía trị quả thật không tệ.

Bên trong không gian thông đạo.

Còn là tận 1020 viên nguyên thạch!

Chú thích: Uy lực của quả bom này vô cùng mạnh mẽ, bên trong ẩn chứa sức mạnh biển cả cực kỳ khủng bố, không phải là thứ mà đại năng cảnh giới Hợp Đạo có thể sử dụng, chú ý giữ vững khoảng cách an toàn từ 100 dặm trở lên.

Hắn di dời ý thức của mình vào trong nhẫn không gian, vừa mới nhìn, trái tim đã đập nhanh thêm mấy nhịp.

An Lâm: "..."

Hắn xuất hành đến Tây Hải gần một tháng, lại có thêm tiền từ chỗ đồ ăn do Tiểu Lan làm nữa, tính sơ sơ chắc có khoảng 85 triệu linh thạch, khoảng cách với mục tiêu 100 ngày càng gần hơn rồi!

Bom Thần Hải siêu cấp: Năng lượng được tạo thành do áp lực nước biển từ hai đầu biển sâu hơn 100 nghìn năm trở lên được nén lại, sau đó dung hợp thêm sức mạnh Thần Đạo của Lam Tiên Dương, sau khi ném mạnh ra ngoài, có thể bộc phát ra năng lượng sánh ngang với một kích toàn lực của đại năng Hợp Đạo siêu cấp.

Phía trên nó cũng có một tờ chú thích.

Đang lẳng lặng nằm không nhẫn không gian chính là một thanh kiếm lớn rộng một mét, dài ba mét.

Trong nhẫn không gian này có ba loại đồ, tiền, bom, vũ khí...

Liệu ông đây có thể ném được một quả bom ra xa đến mức độ đấy sao?

"Không phải, tiền bối Cổ Tự ngài hiểu lầm rồi, lễ vật của ngài tôi cũng thích lắm luôn ấy!" An Lâm gáp gáp lên tiếng, làm một vua lừa dối có lương tâm, lừa tiề một lần là đủ rồi.

Khoảng cách an toàn từ 100 dặm trở lên?

Chưa đến một canh giờ, bọn họ đã tới tận đến Phật quốc của giới Cửu Châu.

Sử dụng một đại năng siêu cấp Hợp Đạo làm vật cưỡi, quả thật vừa phong cách mà cũng lại vô cùng thuận tiện.

Trải qua một phen nỗ lực của An Lâm, cuối cùng cũng dỗ ngọt được ông lão rùa đen này.

An Lâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt cạn lời, yên lặng chuyển dời ánh mắt sang một hướng khác.

An Lâm cảm khái một tiếng: "Không thể không nói, quà tặng của Lam Tiên Dương quả thực rất được lòng mình..."

Cổ Tự nghe thấy vậy toàn thân bỗng run lên, ủy khuất nói: "Thiên Thần Siêu Lôi, lễ vật lão Quy tặng cậu chẳng lẽ vẫn không khiến cậu hài lòng sao? Nếu không thì lão Quy tôi sẽ tặng cậu thêm mất món lễ vật nữa nhé?"

Phải biết rằng, lúc An Lâm nhận lấy ám giáp Thiên Tinh cũng không có câu đánh giá kiểu như này.

Thanh cự kiếm này tản ra năng lượng của hải dương mênh mông, dập dờn phát ra ánh sáng màu xanh trắng.

Sử dụng nó còn có thể tăng thêm được hiệu quả của chiêu thức hệ lôi ở một độ nhất định, chỉ sợ rằng đây cũng chính là nguyên nhân Lam Tiên Dương tặng nó cho An Lâm.

An Lâm mặt lộ vẻ vui mừng, tuy rằng hắn không thiếu tiên kiếm, nhưng thanh tiên kiếm này hiển nhiên có giá trị không hề nhỏ.

Tiên kiếm Cổ Hải: Từ khi ngôi sao Huyền Thiết của Tây Hải mất đi, trải qua hơn trăm năm luyện chế mà thành, sắc bén cứng rắn, có tác dụng tăng thêm hiệu quả của chiêu thức hệ lôi, có uy lực mở núi chém biển, tiên khí cấp trung.

Không thể không nói, mặt mũi của Cổ Tự đúng là đủ lớn.

Việc nó đến thậm chí còn kinh động đến cả Như Lai Phật Tổ trong Phật quốc.

Trong lúc nhất thời, từng âm thanh tiếng phạn, Phật quang màu vàng liền bao trùm khắp toàn bộ bầu trời, cảnh tượng cực kỳ phô trương.

"Ừm, Thích Già Ma Ni, thật ra cũng không cần phải hoan nghênh đến mức đó đâu, tôi chỉ đưa người đến mà thôi." Cổ Tự lên tiếng giải thích.

Cũng trong một tích tắc này, An Lâm đột nhiên có cảm giác dường như mình bị một ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm.

Cũng không phải thứ cảm giác áp bách hay khẩn trương gì đó, mà ngược lại chính là loại cảm giác nhẹ nhõm phấn chấn.

Trong lòng An Lâm kinh hãi, chẳng lẽ đây chính là buff ánh nhìn chăm chú của Như Lai Phật Tổ? Thật lợi hại!

Sau đó, Phật quang màu vàng dần dần biến mất, vị lão đại Phật quốc kia cũng có vẻ như đã rời khỏi.

"Thiên Thần Sấm Sét, tôi đưa cậu tới đây thôi, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, thì cứ liên hệ với lão Quy này, lão Quy tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp cậu." Cổ Tự chậm rãi nói.

"Giải quyết xong xuôi tộc Linh Ngư rồi? Sao lại có thể làm được vậy?" Tiểu Sửu mở to hai mắt như bóng đèn của mình.

Lời vừa nói xong, Tiểu Sửu và Bạch Dao đều đồng loạt ngớ người.

"Tộc Linh Ngư ấy hả?" An Lâm nghe thấy vậy liền cười cười: "Chuyện này thì cô đi hỏi mẹ mình một chút đi, đã không cần lo lắng nữa, tôi đã đến Tây Hải giải quyết xong xuôi chuyện này rồi. Chúng nó biế tôi có quan hệ sâu xa với tộc Bạch Hồ, sẽ không ra tay với mọi người đâu."

Dù sao thì tộc Linh Ngư cũng là một thế lực hàng đầu của đại lục Thái Sơ, cho dù có đại năng của Điện Sáng Thế bảo bọc, nhưng tộc Bạch Hồ vẫn có không ít nguy cơ như cũ.

"Thế lực của tộc Hắc Hồ đều bị tộc Bạch Hồ, Thanh Hồ và Hồng Hồ kết hợp với nhau phân tách ra rồi. Thế nhưng cũng có một vài chuyện tương đối khó xử lý, chính là sự trả thù của Linh Ngư tộc..." Nhắc đến tộc Linh Ngư, sắc mặt Bạch Dao liền trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

"Có thể thích ứng được thì tốt, đúng rồi, hiện giờ tộc Hắc Hồ ra sao rồi?" An Lâm thuận miệng hỏi một câu.

An Lâm lựa chọn trở về Tứ Cửu tiên tông trước là bởi vì có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Tử Tinh châu, trên một vùng thảo nguyên màu xanh, tiên tông được dựng lên ở đó.

"Anh An, anh đã về rồi!"

"An Lâm tông chủ!"

Tiểu Sửu và vợ hắn – Bạch Dao đã sớm ra đứng ở trước cửa tông môn để nghênh đón.

"Ha ha, Tiểu Sửu, anh gầy đi rồi đấy nhá... Bạch Dao, một tháng vừa rồi có thích ứng được với cuộc sống ở tông môn không?" An Lâm mặt tươi cười chào hỏi hai người ra đón mình.

Mặt khỉ của Tiểu Sửu liền đỏ lên.

Bạch Dao lại hào sảng cười nói: "Bầu không khí trong tông môn khiến tôi vô cùng hài lòng, cực kỳ tốt đẹp."

Những lời cô nói chính là sự thật, rất ít khi thấy được một tông môn sạch sẽ đơn thuần đến vậy, cuộc sống trong tông môn này cứ như đang ở thế ngoại đào nguyên, căn bản không cần phải suy nghĩ đến quá nhiều chuyện khác nhau.

Ba chuyện mỏ linh thạch, vùng đất taoh hóa và Tây Hải cộng lại đã hao phí mất của hắn gần hai tháng, dù sao thì cũng đã trốn học lâu như vậy rồi, cũng không để ý đến trốn nhiều thêm một hai hôm làm gì.

Trạm đầu tiên của An Lâm không phải đại học Liên Hiệp Tu Tiên mà chính là Tứ Cửu tiên tông.

Hắn và hai con thú sủng không tiếp tục ở lại nữa mà trực tiếp sử dụng truyền tống trận để trở về giới Cửu Châu.

"Tạm biệt." An Lâm chào từ biệt Cổ Tự.

Cổ Tự mỉm cười gật đầu: "Được, An Lâm tiểu hữu, lão Quy đây cáo từ trước."

"Đa tạ Cổ Tự tiền bối, về sau ông cứ gọi tôi là An Lâm tiễu hữu thôi, cho dù xung quang đây không có ai nghe lén, nhưng có thể giảm bớt được phần nào thì cũng nên cố giảm." An Lâm lại nói.

"Ừm, chính là cái kiểu giải quyết bằng cách lão đại của tộc Linh Ngư cực kỳ cung kính với tôi ấy, Lam Tiểu Nghê thì trở thành tiểu đệ tôi chở che, tất cả chủng tộc phát triển hài hòa." An Lâm mở miệng nói.

Tiểu Sửu: "..."

Bạch Dao: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận