Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1088: Mới vô ý có tí thôi mà cả đội quân đã bị tiêu diệt sạch sẽ

Thành Linh Sâm xảy ra một chuyện rất kỳ quái.

Quân đội Huyết tộc trú đóng ở gần thành Linh Sâm lại im lặng rút lui mười dặm.

Vốn dĩ đứng trong thành đã rất khó nhìn thấy bóng dáng chúng, hiện giờ thì hay hơn nữa, ngay cả cầm ống nhòm cũng không nhìn thấy chúng nó đâu luôn.

Sao lại đột nhiên sợ hãi đến như vậy chứ? Các tướng sĩ thủ thành mặt mờ mịt chẳng hiểu xảy ra chuyện gì hết.

Vừa mới bắt đầu, một số vị tham mưu quân sự còn tưởng rằng đó là chiến lược rút lui của Huyết tộc.

Kết quả là cái đám Huyết tộc suốt ngày phái thám báo đến quấy rối, ba ngày lại kéo qua đánh một trận nhỏ, vậy mà hiện giờ thì toàn bộ đều co đầu rụt cổ vào một cứ điểm nào đó trong suốt mấy ngày liên, thế nên là tình hình chiến tranh khá là bình yên.

Các sinh viên vốn đang đến đợt kiểm tra cuối kỳ giờ cứ như lũ cá ướp muối, ngay cả một tên thám báo cũng không đánh được, ai ai cũng trôi qua từng ngày với con số không.

Cuối cùng, tướng quân thủ thành Vương Tuấn Minh cũng không ngồi yên nổi nữa, hắn nói với đám tướng sĩ của mình: "Mọi chuyện xảy ra khác thường tất có điều mờ ám, hành vi mấy ngày hôm nay của Huyết tộc quá mức kì lạ, chắc chắn chúng đang mưu đồ chuyện lớn nào đó, chúng ta quyết không thể ngồi chờ chết, lúc này đây chúng ta nên chủ động xuất kích, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng!"

"Chắc hẳn là vị lão đại kia vừa hay đi ngang qua thành Linh Sâm, sau đó thuận tay giết chết Đồ Lỗ mà thôi. Không thể chuyện hắn rảnh rỗi đến mức trà trộn vào đám đội quân thủ thành được!" Thái Luân nhanh chóng phân tích ra một sự thật khiến gã vô cùng kích động.

Cứ như vậy, hơn một nghìn tướng sĩ Huyết tộc, dưới sự dẫn đầu của tướng quân Thái Luân, quyết tâm lao đầu về phía đoàn quân loài người, hai đội quân như cơn sóng lớn đầu đầu cuốn vào nhau, mở đầu cho trận chiến giữa hai tộc!

"Ta đã nhượng bộ đến mức độ đấy rồi, vì sao bọn chúng lại còn quá quắt đuổi không bỏ như vậy?!" Thái Luân nghiến răng nghiến lợi, mắt không láo liên nhìn quanh.

Đám binh sĩ Huyết tộc đồng loạt hoan hô, chúng đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, chỉ uống máu trong túi đến mức sắp sửa muốn nôn luôn rồi này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội uống máu tươi mới rồi!

"Cái gì?!" Một gã đàn ông Huyết tộc vóc người nhỏ gầy, tóc màu xám trắng đột ngột đứng bật dậy.

Ánh lửa màu vàng nổ tung bao trùm cả một vùng!

Cứ như vậy, hai nghìn binh lính và một trăm sinh viên, khí thế hùng hổ, bắt đầu nhào về phía quân đội Huyết tộc cách đó hơn năm mươi dặm.

Nhưng cũng đúng vào thời khắc này.

Thái Luân chính là cường giả Huyết tộc tận mắt chứng kiến cảnh Đồ Lỗ bị một chưởng không rõ từ đâu xuất hiện đập chết lúc trước.

"Tướng quân Thái Luân! Không xong rồi, quân đội của thành Linh Sâm đang di chuyển về phía chúng ta kìa!" Có tên thám báo Huyết tộc vội vàng chạy vào bẩm lên.

Gã vung tay hô to: "Các anh em, chugn1 ta nhẫn nhịn lâu như vậy, đã tới lúc ăn mặn cho thoả thích rồi!"

Ba giây sau...

"Không đúng... Nếu như vị lão đại kia thực sự có ở đây, việc gì bọn chúng phải phí sức ra quân như thế?"

Thái Luân nằm trong vũng máu, cả người cháy đen, bờ môi khẽ mấp máy: "Làm sao có thể..."

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Khắp nơi đều bị nổ đến mức rung trời động đất.

Hắn chỉ về phía ba người Hứa Tiểu Lan, An Lâm, Tô Thiển Vân, nói tiếp: "Mấy cô cậu đừng có ra tay được không hả? Xin hãy nhường một cơ hội nhỏ nhoi cho các bạn học khác với!"

Hiên Viên Thành giơ cao hai tay, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi... Tôi mới kích động có chút xíu là rất dễ không nắm chắc được lực độ, không cẩn thận làm nổ sạch toàn bộ chúng nó mất rồi, khiến mọi người không có cơ hội luyện tập, đây là lỗi của tôi..."

Mấy vị lão đại này tại sao lại nổi điên chạy tới đây chơi với một đám linh quèn như chúng vậy, bộ rảnh quá không có gì làm luôn rồi hả?!

Hơn một nghìn tên tướng sĩ Huyết tộc, chỉ trong thoáng chốc đó đã bị nổ đến mức hoàn toàn thay đổi, tất cả nằm rạp trên mặt đất, mạng sống đứt đoạn, trên mặt là sự mịt mờ và đau đớn.

Lưỡi đao nhọn cực kỳ mạnh mẽ này trở thành ánh sáng cuối cùng mà gã có thể nhìn thấy trong cuộc đời.

Hai nghìn tướng sĩ loài người cũng thì thào mở miệng: "Làm sao có thể..."

Máu tươi phun ra, đầu người tách rời.

"Phụt phụttt!"

Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Thái Luân cực kỳ đau xót nhận ra được một điều, đó là, cho dù đổi phương chỉ là một con chó, thì dù là lúc gã đang ở trạng thái mạnh nhất, hình như cũng không thể đánh thắng nó được...

Cả đám sinh viên đều lặng im chuyển mắt nhìn về phía một người thanh niên – lớp trưởng của lớp họ.

Ngay phút giây Thái Luân không ngừng sụp đổ, một cái đầu chó bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt gã, đôi mắt tròn căng mở trừng, đột nhiên cười tà một tiếng.

"Khà khà... thế mà vẫn còn sống nổi à, đao này tao giành chém chắc rồi nhé, gâu!"

Một lưỡi đao gió màu trắng bạc phá không đánh tới, Thái Luân đang bị thương nặng hoàn toàn không có cơ hội tránh né.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên cực kỳ giận dữ: "Lần này là do cậu không đúng! Tôi bổ sung thêm một chút, về sau đối phó với loại cặn bã này..."

Rốt cuộc gã đã gặp phải chuyện xúi quẩy gì thế này!!

Thái Luân nghe thấy vậy, nước mắt cũng rớt xuống luôn, cái loại người chỉ dùng một chiêu thức biến thái đã tiêu diệt nguyên cả đại quân Huyết tộc, vẫn còn tới ba người khác nữa?

Đám sinh viên bị chỉ thẳng mặt, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Giờ thì đại quân Huyết tộc nhìn chằm chằm thành Linh Sâm như hổ đói, toàn quân đã bị diệt.

Quân đội thủ thành bắt đầu rút lui về thành, cả đám ai ai cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

Cho nên... lần này bọn họ chạy đến, rốt cuộc đã làm được cái gì vậy?

Lúc này tướng quân Vương Tuấn Minh bỗng đứng dậy, kích động nói: "Mọi người cứ coi như đây là một cuộc huấn luyện dã ngoại, chúng ta vẫn có thu hoạch khá lớn!"

Sĩ khí binh lính: "+1, +1, +1, +1..."

Tóm lại, trong cuộc chiến lần này, thành Linh Sâm toàn thắng, còn thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm.

Vương Tuấn Minh và Lăng Tiêu Kiếm Tiên đứng trên đầu thành, nhìn cả vùng đất Hắc Trạch rộng lớn, mặt trời buổi chiều đang ngả dần về phía tây, sắc màu hơi ố vàng tăng thêm mấy phần bi tráng và tịch mịch cho cả mảnh đất màu đen này.

"Lăng Tiêu đạo hữu à, sinh viên của các anh mạnh mẽ đến vậy, sao anh không để bọn nó trực tiếp ra tay san bằng tất cả thế lực Huyết tộc ở quanh đây luôn cho rồi?" Sau khi Vương Tuấn Minh biết được thực lực của đám người Hiên Viên Thành, cuối cùng cũng không kìm nổi nữa mà lên tiếng hỏi.

"Bởi vì vẫn còn kẻ địch mạnh hơn chúng tôi." Lăng Tiêu Kiếm Tiên vẫn không muốn chơi trội quá.

Đúng vậy, hắn bị Hứa Tiểu Lan cung đao cướp mất thứ yêu thích rồi...

Từ khi An Lâm bỏ bê kỹ thuật nấu ăn, hai tháng liền không làm đồ ăn cho bọn họ nữa, Hứa Tiểu Lan liền dần dần thay thế vị trí của An Lâm, chuyển dời phần 'yêu thích' này đi...

Trong những người này có một bộ phận đại năng bởi vì đồ ăn An Lâm làm ra mà thích hắn.

Tiến độ của nhiệm vụ 'khiến mười vị đại năng từ Phản Hư trở lên yêu thích hắn' đã sắp sửa không đủ mười người rồi!

An Lâm ở trên thành rảnh đến mức nhức cả trứng, lại đi nhìn lướt qua hệ thống, sau đó cực kỳ kinh ngạc phát hiện ra, tiến độ của nhiệm vụ Chiến Thần Lethal Weapon ấy vậy mà lại có dấu hiệu thụt lùi!

Nhưng mà... điều khiến chủ nhiệm lớp không ngờ tới chính là, tất cả những thứ này đều là thật.

Đúng lúc này, Hiên Viên Thành mặt lộ vẻ xoắn xuýt đi tới trước mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên: "À ừm, thầy ơi... có một việc, em muốn nói cho thầy biết."

"Bạn học Hiên Viên có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải câu nệ như vậy đâu." Trên mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên là nụ cười mỉm đầy ôn hòa.

"À ừm... Bạn học An Lâm đã rời khỏi tòa thành này rồi, cậu ấy nói muốn tìm kiếm mấy Huyết tộc cảnh giới Phản Hư để trút giận, nói là chúng ta không cần phải lo cho cậu ấy..." Hiên Viên Thành gian nan mở miệng.

Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên dần biến mất, ông hoảng hốt la lên: "Đã nói là không gây chuyện rồi cơ mà?!"

"Vâng... Cậu ấy nói là sẽ giấu kỹ thân phận của mình, còn để Đề Na ở lại chỗ chúng ta để cô ấy làm phòng tuyến bảo vệ cuối cùng, nói rằng chúng ta không cần lo lắng." Hiên Viên Thành bất đắc dĩ nói.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên khẽ day mi tâm: "Rốt cuộc trò ấy đang định làm cái gì?"

"Nói là luyện tập một loại công pháp mới, cần phải chọc giận đại năng Phản Hư gì đó..." Hiên Viên Thành do dự một lát, cuối cùng vẫn nói cái lý do hoang đường này ra.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên: "..."

Chọc giận đại năng Phản Hư là có thể nhận được công pháp? Đây là cái lý do quỷ quái gì vậy!

Tuy rằng trong lòng Vương Tuấn Minh nghĩ như vậy, nhưng sẽ không nói thẳng ra khỏi miệng.

Vị đạo hữu Lăng Tiêu này có phải đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?

Y Đăng Đại Đế chính là cường giả cấp bậc trong truyền thuyết trong Huyết tộc, nếu như thật sự ra tay thì sợ rằng ông ta đang trực tiếp nhắm vào cả một chủng tộc luôn ấy, chứ làm gì rảnh rỗi chạy tới một toà thành ở biên giới để phá rối làm quái gì?

Vương Tuấn Minh: "..."

"Không, tôi đang sợ sự phản công của Y Đăng Đại Đế." Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghiêm túc trả lời.

"Kẻ địch còn mạnh hơn các anh?" Vương Tuấn Minh bừng tỉnh hiểu ra: "Anh đang sợ lãnh chúa Phản Hư của Huyết tộc xuất hiện phản công chúng ta à?"

Nhiệm vụ Chiến Thần Lethal Weapon, sắp sửa phải đối mặt với nguy cơ cực kỳ lớn.

Vì để sớm thu hoạch được thuật pháp Chiến Thần Lethal Weapon này, cũng để tránh cho việc giữa đường xảy ra chuyện khác, An Lâm quyết định kéo giá trị hận thù của mười vị đại năng Phản Hư lên đến mức cao nhất.

Hiện giờ, tiến độ của nhiệm vụ "khiến mười đại năng có cảnh giới từ Phản Hư trở lên thống hận" mới chỉ có sáu người.

Nói cách khác, hắn còn cần thêm bốn đại năng Phản Hư nữa của Huyết tộc hận mình!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận