Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1098: Liệu mạng so sánh thành phẩm gặt hái được

Hắc phượng hoàng như ẩn như hiện bên người, đột nhiên lơ lửng trước người An Lâm, ngưng tụ lại thành một lưỡi đao sắc bén màu đen chấn động lòng người!

U Hoàng tồn tại trong mộng, khẽ múa Sinh linh vãng cực lạc.

Đây chính là U Hoàng đạo mà An Lâm thông qua việc nuốt U Hoàng Tử Linh đan mà ngộ ra, thuộc về một nhánh trong thuật pháp công kích của thần hồn: Ám Hắc Thần Hoàng đạo!

Sức mạnh thần hồn mạnh mẽ sánh ngang với Phản Hư đỉnh phong, lại thêm một nhánh thuật pháp thần hồn của phượng hoàng, uy lực của nó sẽ khủng bố đến mức nào? Tân Phổ Sâm trước đó còn cười ha ha nắm chắc thắng lợi trong tay, giờ phút này sắc mặt đã đại biến, giống như gặp phải quỷ vậy.

"Làm sao có thể? Tại sao thần hồn của mày có thể mạnh mẽ đến như vậy?!" Hắn sợ hãi gầm thét lên một tiếng.

An Lâm cười ha ha: "Bởi vì tôi chính là đấng toàn năng ấy mà."

Tân Phổ Sâm: "..."

Hắn biết mìnhđã không còn đường lui, móng vuốt đỏ như máu trực tiếp đánh về phía Hắc Đao.

Hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cuối cùng thần hồn của thân thể này cũng bị một đao kia nuốt hết.

Thế gian này cũng không tìm được dấu vết của Tân Phổ Sâm nữa rồi.

Thanh âm của vạn quỷ kêu khóc không thấy, móng vuốt màu máu của Tân Phổ Sâm cũng bị thôn phệ rồi.

Duy nhất có từng ánh sao ánh trăng vẫn đang chiếu sáng lấp lánh.

Ám Hắc Thần Hoàng đao dường như cảm giác được, cũng một đao chém lại.

An Lâm quay người liền nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đang ngự kiếm bay đến, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Cực Ác Huyết Sát nhận!"

An Lâm nhìn trên hư không đã không còn gì, khẽ lắc đầu, hình như còn thở dài một tiếng: "Thật sự không có đến một tên biết đánh nhau..."

Một đao kia đánh xuống, dường như dẫn toàn bộ thế giới chìm vào trong giấc ngủ say, tất cả đều rơi vào trong bóng tối.

Lưỡi đao sắc bén màu máu mang theo lực lượng đủ để xé rách thần hồn một đại năng Phản Hư đánh xuống, vạn quỷ kêu khóc dưới ma âm địa ngục cũng xuất hiện trong thời khắc này.

Bóng tối qua đi, tất cả đều trở nên an tĩnh.

"Đi thôi! Còn chờ cái gì nữa, làm màu xong còn không đi, chờ lão tổ khác đến báo thù sao?" Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm cũng không có ý nghĩ chạy trốn, không nhịn được mở miệng nhắc nhở hắn.

"Không...!"

An Lâm lấy lại tinh thần, nhìn Cốt Ma Huyết Tông ở nơi xa hóa thành phế tích, có chút buồn rầu nói: "Bảo vật đều tìm hết rồi sao?"

"Được rồi, bây giờ không còn người ngoài, đều đã chết hết rồi, ai còn nhìn anh làm màu nữa chứ?" Một giọng nói thanh thúy dễ nghe từ phía sau truyền đến.

Không chỉ như vậy, tay cô còn nắm chặt kiếm Long Tước, dường như có sát khí?!

An Lâm chém một kiếm vào không gian kia, bên trong lộ ra sinh linh có tu vi cường đại đang hấp hối: "Anh không phải muốn cứu chúng nó, mà anh muốn đâm chết một sinh linh."

An Lâm nhìn một vùng phế tích Cốt Ma Huyết Tông, rất nhanh tìm được một không gian tương đối độc lập.

Cuối cùng An Lâm đi đến trước mặt cường giả tộc Hắc Vũ kia, vung vẩy kiếm Thắng Tà trong tay, tò mò mở miệng hỏi: "Này, người anh em, ngươi nhận ra thanh kiếm này không?"

"Anh vẫn phải làm một chuyện." An Lâm đột nhiên bay về phía Cốt Ma Huyết Tông.

Người đàn ông tộc Hắc Vũ ngây ngốc.

"Tìm xong rồi, đánh xong liền lấy bảo vật, nếu không nhìn anh làm màu làm gì? Kẻ địch cũng đã giết hết, nhưng hình như có Huyết tộc dùng bùa truyền âm mật báo, truyền tin tức ra ngoài." Hứa Tiểu Lan có chút tiếc nuối mở miệng nói.

"Không có hứng thú nghe." Thanh âm của kiếm Thắng Tà lạnh lùng truyền đến.

An Lâm cũng ngây ngốc, trách cứ: "Mẹ nó! Tiểu Tà, tại sao cô tự tiện chuyển động, ít nhất phải để cho đối phương nói xong chứ!"

Hứa Tiểu Lan giật nảy mình.

"Ôi chao, anh còn muốn làm gì nữa?" Hứa Tiểu Lan hô lên một tiếng, nhưng vẫn đi theo.

Tên cương giả tộc Hắc Vũ bị trói trên giá chữ thập kia đang vô cùng hi vọng mà nhìn An Lâm, nhưng sau khi nhìn thấy kiếm Thắng Tà thì sắc mặt đại biến: "Đây là..."

"Phốc phốc!"

Kiếm Thắng Tà hóa thành tàn ảnh, đột nhiên đâm vào trái tim của tên tộc Hắc Vũ!

Hứa Tiểu Lan nhớ lại, nhớ ra đây là nơi cất giữ vật phẩm đấu giá của Phẩm Huyết Tiết, không nhịn được kinh ngạc: "Thật không nghĩ đến, anh vậy mà vẫn nhân từ như vậy."

Hắn thuận tay phóng sinh mấy sinh linh của các tộc trí tuệ, chúng nó cảm kích quỳ bái, thiên ân vạn tạ đối với An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Anh cũng muốn biết, Tiểu Tà không ngừng thúc giục anh làm chuyện này..." An Lâm cười khổ một tiếng, gương mặt cũng tỏ vẻ mù mịt.

Hứa Tiểu Lan: "..., thù lớn như thế nào?"

Khóe miệng An Lâm co rút lại nói: "Tôi có hứng thú..."

Kiếm Thắng Tà không để ý đến hắn.

Ánh mắt của An Lâm nhìn về phía khuôn mặt mang đầy ngạc nhiên của người đàn ông tộc Hắc Vũ nói: "Vị lão ca, nói ra ngươi có thể không tin, kỳ thật không phải tôi muốn đâm ngươi, mà là tự kiếm của tôi ra tay..."

Khóe miệng người đàn ông tộc Hắc Vũ giật giật, khó nhọc nói: "Tôi tin..."

An Lâm: "???"

Người đàn ông tộc Hắc Vũ chết rồi.

Kiếm Thắng Tà thoải mái vù vù một tiếng, dường như nó đã hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, sau đó tiếp tục chìm vào ngủ say.

An Lâm sửng sốt hồi lâu, lúc này mới dùng thần hỏa hỏa táng cho cường giả tộc Hắc Vũ này.

Giờ phút này trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn, vì cái gì mà Tiểu Tà muốn giết tên tộc Hắc Vũ này như vậy chứ? Hơn nữa, vì sao dường như cường giả tộc Hắc Vũ cũng biết kiếm Thắng Tà muốn giết hắn?

Ra thế, nói vậy hắn cũng hiểu ra rồi...

Giống như thấy được ngạc nhiên và khó hiểu của An Lâm, Hứa Tiểu Lan vô cùng khéo léo hiểu lòng người giải thích: "Kỳ thật, vì Phẩm Huyết Tiết lần này, coi như cường giả của tông môn cỡ trung cũng sẽ gom góp tài sản tham dự cạnh tranh. Ngoài ra, còn có một số đại biểu, phía sau của bọn họ rất có thể là một đại năng đỉnh phong của tông môn nào đó."

Hắn mệt mỏi muốn chết ra sức đánh chết ba đại boss, lấy được tiền, vậy mà ít hơn nhiều so với Hứa Tiểu Lan đi đánh quái nhỏ sao?

Cái này mẹ nó hình như có gì đó sai sai!

An Lâm: "..."

"Mười bốn triệu linh thạch." Hứa Tiểu Lan cười lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

"Ừm, vận khí anh không tệ, lấy được chiến lợi phẩm của ba đại năng Phản Hư." Giải thích, Am Lâm còn rất ngượng ngùng quan sát Hứa Tiểu Lan.

Bảo tàng của ba vị đại năng trâu bò nhất đều bị hắn chiếm, cũng lo lắng vì vậy mà Tiểu Lan cảm thấy mất mác.

Hứa Tiểu Lan lại bày ra vẻ mặt xinh đẹp cười đến cong mày nói: "Vận khí em cũng không tệ, được rất nhiều chiến lợi phẩm của cường giả Huyết tộc."

An Lâm nhìn thấy tâm tình của Hứa Tiểu Lan dường như không tệ, liền tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm.

Hắn luyện hóa ba cái nhẫn không gian, đầu tiên kiểm tra lại linh thạch.

Rất nhanh, vẻ mặt của hắn lộ ra vui sướng vô cùng: "Quá tuyệt vời, trong này có tám triệu hai mươi nghìn linh thạch, bình quân mỗi một người đều có hơn hai triệu linh thạch. Những đại lão này đều vì Phẩm Huyết Tiết mà chuẩn bị không ít linh thạch!"

Hứa Tiểu Lan cũng lộ ra vẻ mặt vu mừng: "Thu hoạch của em cũng không tệ, thống kê sơ lược một chút, số linh thạch thu được chính là mười bốn triệu miếng..."

Tay An Lâm run lên, bị dọa khiến cho nhẫn không gian rơi xuống cục gạch.

"Em... em nói là bao nhiêu linh thạch?" Hai mắt của An Lâm trừng lớn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngồi bên trên cục gạch màu đen, không nhịn được kiểm kê chiến lợi phẩm.

Trên không trung, một cục gạch màu đen dùng tốc độ cực nhanh bay về phía đông.

Hai người bắt đầu bay về phía thành Linh Tham, để lại mặt đất đầy phế tích đằng sau.

An Lâm hỏi thăm nhiều lần không có kết quả thì lại đầy kiếm Thắng Tà vào lãnh cung, quyết định đi làm việc chính sự trước.

"Đã làm xong việc, chúng ta nhanh đi thôi!"

An Lâm mưu đồ hỏi kiếm Thằng Tà vài câu, nhưng lại lấy được câu trả lời là 'Anh đoán xem', 'Không nói cho anh', 'hừ' cùng với lạnh lùng im lặng...

An Lâm bừng tỉnh đại ngộ, chính là cho dù lão đại không đến, nhưng tiền của lão đại lại đến rồi!

Như vậy, chẳng phải bọn họ kết xuống thù oán với không biết bao nhiêu tông môn trâu bò rồi sao?

Chỉ là tiền đến bằng phương thức này dường như rất nhanh?

"Tiểu Lan... anh có một suy nghĩ to gan..."

"An Lâm! Bây giờ anh thành thật ở nhà cho em, thiếu tiền, em cho anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận