Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1106: Những chuyện mà cha mẹ Hứa Tiểu Lan đã trải qua

Thành Linh Sâm.

An Lâm nằm ở trên tường thành, phơi dưới trăng sáng.

Hứa Tiểu Lan ngồi ở bên cạnh An Lâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng rèn luyện Thánh Viêm trong cơ thể.

"Tiểu Lan à, em nói xem, một ngày nào đó, anh có thể hoàn toàn chinh phục đại địa Hắc Trạch này không?" An Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe được lời của An Lâm, Hứa Tiểu Lan mở ra cặp mắt trong suốt.

Cặp mắt kia phản chiếu sao trời, cứ như thể có Chu Tước phóng lên cao, bay lượn khắp không giam.

"Ừm... Em cảm thấy là anh có thể, hơn nữa sẽ không quá trễ." Hứa Tiểu Lan chắc chắc nói.

Cô chưa từng hoài nghi về năng lực của An Lâm, chẳng qua là nỗi lo sợ rằng người quan trọng sẽ gặp phải nguy hiểm ở trong quá trình này vẫn luôn tồn tại.

Một năm sau, Huyết tộc được thánh huyết hun đúc, thống nhất tập hợp, tiếp nhận nghi thức người hầu của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan liếc mắt: "Nếu anh đã nghĩ vậy, vì nhân tộc mà phát triển Thánh Huyết giáo, đem kẻ địch thành người hầu của mình, không phải là sẽ khiến cho nhân loại càng an toàn hơn sao?"

Tuyệt đối không thể đánh giá thấp một ngàn mililit thánh huyết này, vật này đối với Huyết tộc mà nói chính là hấp dẫn trí mạng nhất!

"Aizzz, thật ra thì anh chỉ là muốn làm một tu sĩ bình thường, sao mà càng chạy, con đường này lại càng lệch lạc vậy? Anh có hơi hối hận khi đã sáng chế ra Thánh Huyết giáo rồi..." An Lâm phiền muộn nói.

Đúng, bọn họ chuẩn bị phải đón trận sóng lớn tiếp theo!

"Vì nhân tộc phồn vinh thịnh vượng mà giả ngầu đó!" An Lâm khoa tay múa chân nói.

"Anh thật sự muốn làm vậy sao?" Hứa Tiểu Lan lại hỏi.

An Lâm nghe vậy mặt liền biến sắc, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không nhịn được mà sợ hãi than thở: "Lợi hại đấy, Tiểu Lan, chuyện này mà em cũng học được!"

Ở bên trong không gian ma sát, An Lâm đã sớm rút ra một ngàn mililit thánh huyết, giao cho Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá, để cho bọn họ mở rộng lực lượng!

An Lâm thở dài một hơi: "Nhiệm vụ cũng đã được phát rồi, không trả lại được."

Chuyện này nếu như thuận lợi, nói không chừng, nửa giang sơn đại địa Hắc Trạch, cũng có thể đưa về dưới trướng An Lâm!

Hứa Tiểu Lan: "..."

Bọn họ lấy thời gian một năm, xuống tay từ người thân quen bên cạnh trước, sau đó là xuống tay với các đại năng Huyết tộc có tính cách không quá ác liệt, từng bước mở rộng thế lực.

Nhất thống đại địa Hắc Trạch, vì mục đích gì?

"Em học được cái gì cơ?" Hứa Tiểu Lan mờ mịt hỏi.

Đây là ý chí cao thượng của Thiên Đế, thế nên An Lâm mới nhớ kỹ, không nghĩ tới lại bị Hứa Tiểu Lan thấu hiểu!

Trên khuôn mặt trắng noãn của Hứa Tiểu Lan hiện lên rặng mây đỏ, hơi sẵng giọng: "Có ai giống anh không hả, đấy là ba mẹ em! Chuyện này cũng có thể nói, dù sao anh đã chọc đến không ít đại năng cảnh giới Hợp Đạo rồi... Nhưng anh phải bảo đảm, trong chuyện này, anh phải nghe lời em, không được xúc động."

Hứa Tiểu Lan yên lặng cau mày nâng trán, cô không muốn nói chuyện.

Ngày đó ở Chu Tước tông, sau khi Hứa Tiểu Lan đạt được vòng tay Chu Tước, cô đã nói đó là di vật của mẹ cô, lúc ấy An Lâm vẫn nhớ kỹ, thầm nghĩ bao giờ mình có thể một mình gánh vác một vùng, phải giúp cô giải quyết một chuyện.

Lấy ý chí cao thượng làm chỉ dẫn, hắn lập tức tràn đầy động lực.

"Thiên tư của mẹ em và cậu hai không chênh lệch bao nhiêu, gần như đồng thời đột phá cảnh giới Phản Hư, rồi sau đó cùng nhau nhận được lời mời của Thiên Đình, tiến vào cổ vực Thái Sơ. Ở ngoại vực Tinh Hư của cổ vực Thái Sơ, lần đầu tiên cha và mẹ của em gặp nhau."

Lúc trước An Lâm rất mơ màng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải là vì làm cho nhân tộc an toàn hơn, để cho đại lục này thái bình hơn sao?

"Phụt..." An Lâm phun một ngụm rượu ra ngoài.

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Đúng vậy, thật sự khó quên. Hai người bọn họ vì một đống tinh nguyên thế giới mà đánh nhau túi bụi, mẹ em còn suýt giết chết cha em."

"Vậy nhất định là một cuộc gặp làm cho người ta khó quên đi." An Lâm uống một hớp rượu, phụ họa nói.

An Lâm lên tinh thần: "Có lẽ, cái cuộc sống bình thường trước kia, bán một lồng bánh bao kiếm được một ngàn linh thạch, mới là khoảng thời gian vui sướng nhất của anh. Nhưng anh sẽ vì nhân tộc, cố gắng đi về phía trước, phấn đấu không ngừng!"

"Mẹ ruột của em tên là Chu Di Sương, là em gái của Chu Húc Trạch, hiện giữ vị trí tông chủ Chu Tước tông. Cái thời mà Tư Đồ Phượng vẫn còn là tông chủ, hai người bọn họ đều là người đứng đầu trong số những người cạnh tranh vị trí tông chủ."

Hứa Tiểu Lan bắt đầu từ từ kể lại câu chuyện xưa.

An Lâm cực kỳ phối hợp mà lấy ra tiên tửu thượng đẳng từ trong nhẫn không gian, hai người vừa uống vừa tán gẫu.

"Nói đi, Tiểu Lan, bây giờ anh có thể biết một chút chuyện về ba mẹ không?" An Lâm hào hứng lên tiếng.

An Lâm gật đầu: "Sao anh quên được."

Hứa Tiểu Lan quơ quơ vòng tay màu đỏ trên cổ tay trắng muốt, cười nói: "Đây là di vật của mẹ em, vòng tay Chu Tước, anh nhớ chứ?"

An Lâm bảo đảm.

Có phải "chuyện khó quên" mà anh muốn nói hơi khác với "chuyện khó quên" mà em kể không?

Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm ngệch mặt, không khỏi nhoẻn miệng cười, vươn tay khoác lên lưng An Lâm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đôi mắt lóe lên hồi ức vẻ, tiếp tục nói:

"Về sau, mẹ em đoạt được tinh nguyên thế giới, xuất phát từ tấm lòng lương thiện, mẹ em cũng không đuổi tận giết tuyệt cha em, cứ thế rời đi."

"Kết quả là qua hơn mười ngày, mẹ em không cẩn thận rơi vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, khó mà thoát khỏi, là cha em hiến tế một bí bảo cực kỳ trân quý, lúc này mới cứu được mẹ em. Có lẽ là khi đó, cha em và mẹ em mới coi như là thật sự quen biết, trở thành bạn bè."

An Lâm không khỏi cảm khái: "Thật là không đánh không quen, một đoạn nhân duyên tốt, luôn bắt đầu từ thiện ý của một phía."

Vừa nói, hắn vừa không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang Hứa Tiểu Lan.

Ban đầu mới nhập học, cái gì hắn cũng không hiểu, cũng không phải là Hứa Tiểu Lan không chê hắn ngu ngốc, từng bước chỉ dẫn hắn đi lên con đường tu tiên đấy sao?

Mối nhân duyên của bọn họ, bắt đầu chính từ lúc Hứa Tiểu Lan biểu đạt ra thiện ý.

Hứa Tiểu Lan cảm nhận được ánh mắt nóng rực của An Lâm, sắc mặt trở nên đỏ ửng, tiếp tục nói: "Sau, cha em và mẹ em cùng nhau tìm kiếm cơ duyên ở cổ vực Thái Sơ, hai người gặp phải nguy hiểm, rồi giúp đỡ lẫn nhau, coi như là cùng chung hoạn nạn, dần dần có tình cảm."

"Mối liên hệ này, cho dù là sau khi rời khỏi đây, cũng một mực gắn bó. Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, tình cảm của họ dần nóng lên, sức nặng của hai bên ở trong lòng đối phương ngày một lớn."

"Cho đến có một ngày, chuyện tình của cha em và mẹ em, bị ông nội của của em - Ngao Mông phát hiện. Ông nội của em cố gắng phản đối mối nhân duyên này, thậm chí còn đòi cắt đứt quan hệ cha con để ép cha em."

An Lâm không khỏi lải nhải: "Ặc... máu chó như vậy ư, motip phụ huynh phản đối à? Mẹ anh thiên tư tuyệt vời, thậm chí còn có thể là tông chủ tương lai của Chu Tước tông, ưu tú như thế, sao ông lại phản đối chứ?"

Hứa Tiểu Lan giải thích: "Bởi vì cha em là Long tộc mà. Nhân tộc và Long tộc yêu nhau vốn đã bị cấm, không chỉ có cực kỳ khó sinh con, mà sau khi sinh con song, còn có thể vì hai loại huyết mạch tiên thiên bất đồng xung đột, khiến cho đứa bé bị chết non..."

"Còn có chị Thần Âm, chị ấy cũng là kết quả của mối tình thất bại giữa Phượng Hoàng và Chân Long Hợp Đạo, tạo thành đả kích rất lớn đối với Long tộc, khiến họ mâu thuẫn gay gắt với Chu Tước tông. Cha em cũng có hi vọng trở thành đại năng Hợp Đạo, vì đời sau, cũng vì không bị ngoại giới ảnh hưởng, ông nội Ngao Mông của em mới hết sức kiên quyết phản đối đoạn nhân duyên này."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Hứa Tiểu Lan cười nói: "Thế rồi sau này, mẹ em một mình đánh vào Đông Hải Long Đình, đánh bại toàn bộ Long tộc, mạnh mẽ mang cha em đi..."

An Lâm há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trâu bò vậy ư? Hành động khí phách vô song như vậy, anh như có thể thấy được một cô gái phong hoa tuyệt đại, ngạo thị quần long rồi."

Chung quy vẫn thấy nam nữ hai bên cầm nhầm kịch bản.

"Đợi một chút..."

An Lâm ý thức được cái gì, đột nhiên hít vào một hơi, nói: " Ông nội Ngao Mông, Đông Hải Long Đình?"

Hắn khó khăn quay đầu, nhìn Hứa Tiểu Lan: "Là cái vị Đông Hải Long Vương Ngao Mông kia sao?"

"Nếu không thì còn ai vào đây nữa?" Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt sáng.

An Lâm: "..."

"Suýt chút nữa thì anh đã giết chết ông nội em đấy..." Hắn đột nhiên cảm thán nói.

An Lâm thở dài một hơi: "Khổ thật đấy, họ phải làm thế nào mới vượt qua được khó khăn này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận