Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1121: Hai mặt trăng tranh chấp

"Anh thực sự muốn đi sao? Nghi lễ tế tổ của Long Đình không chừng có không ít đại năng Long tộc có mặt, cẩn thận không lấy được tiền, maf lại mất mạng ở nơi đó." Bạch Lăng mở miệng khuyên nhủ.

"Bạch Lăng, nếu không thì cô đi cùng tôi được không?" An Lâm mở miệng nói.

Bạch Lăng lắc đầu nói: "Nhiệm vụ tôi thực hiện đã đến thời điểm quan trọng, là giai đoạn trứng ấp phá vỏ, tạm thời không đi được."

An Lâm có chút thất vọng, bắp đùi lớn nhất lại không ôm được rồi.

Điều này khiến cho độ khó của nhiệm vụ hắn thực hiện, càng tăng lên gấp đôi.

"Sư phụ, con nguyện ý đi với thầy!" Tiêu Trạch kích động nói.

"Em cũng đi với anh." Hứa Tiểu Lan cũng mở miệng nói, " Bỗng dưng em có một loại cảm giác khác lạ xuất hiện, em cảm thấy lần này đến Đông Hải chính là cơ hội để em đột phá cảnh giới Phản Hư."

Khuôn mặt An Lâm lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Lan, em muốn đột phá cảnh giới Phản Hư sao?!"

Đối với sự giúp đỡ của đại năng cảnh giới Phản Hư, An Lâm chắc chắn can tâm tình nguyện.

"Chủ nhân, thực sự muốn tôi đi sao?Trời vào thu rồi, cả người tôi vô lực, anh xem, các cành cây xanh biếc của tôi đều thành màu vàng cả rồi..." Bố Lai Tư mang theo vẻ mặt tang thương nói.

"Người khổng lồ An Lâm, tôi cũng đi cùng anh!" Đề Na xung phong nhận việc.

"Phơi nắng sao lại là không làm việc gì cả? Khinh thường việc phơi nắng sao?" Tiểu Hồng không phục nói.

Đây chính là đời người được bật chế độ hack sao?

"Bối La Tư nguyện vì tông chủ An Lâm mà đầu rơi máu chảy, có chết cùng không từ!"

"Đúng thế..." Hứa Tiểu Lan gật gật đầu có chút ngại ngùng, "Huyết mạch Chu Tước trong cơ thể em quá mạnh rồi, cho dù là cây Linh Căn mọc hoa ra quả, hay là tu luyện, đều có thể dễ dàng đạt được...Hiện giờ vấn đề lớn nhất, huyết mạch của Chu Tước và huyết mạch của Phượng Hoàng Chân Long, làm sao có thể khiến chúng dung hòa vào nhau..."

"Lá cây thành vàng là một điềm báo không tốt, để tôi đi, nhiệm vụ sẽ thất bại đấy..." Người cây lại tiếp tục chậm rãi giải thích.

"Được, Tiểu Lan em hãy đi với anh, chúng ta tùy cơ ứng biến, nếu như đối phương mạnh quá, chúng ta sẽ nghĩ cách khác." An Lâm đồng ý để Hứa Tiểu Lan đi cùng mình.

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lớn.

"Bố Lai Tư, cậu cũng đi cùng tôi đi, đừng có ngày ngày phơi nắng, không làm gì cả!" An Lâm nhìn sang người cây bên cạnh, hạ lệnh.

Mọi người: "..."

"Không có vấn đề gì!"

Trải qua một cuộc thảo luận ngắn ngủi.

"Sau khi chuyện này thành công, phần thưởng cho cậu chính là một minilit máu thánh!" An Lâm chậm rãi bổ sung thêm

Người cây nghe thấy thế cả người liền run lên, lá cây trên đầu liên tục run rẩy, trong nháy mắt biến thành màu xanh, tuyên hệ với giọng vô cùng lớn.

"Đại ca An Lâm." Lam Tiểu Nghê hô to một câu.

"Nghi thức lễ tế của Long tộc sẽ bắt đầu sau nửa tháng, chúng ta sẽ đi đến Đông Hải thu thập tin tức trước, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!" Đội trưởng ra lệnh một tiếng, tất cả đội viên cùng hô theo, nhiệt huyết tăng vọt.

"Hì hì hì... Sau này có thời gian sẽ đến nữa, tôi không phải cũng có nhiệm vụ quan trọng trên người sao." Lam Tiểu Nghê nháy đôi mắt xinh đẹp một cái An Lâm, dùng cái ánh mắt cả hai người đều hiểu, cười cười nói.

Đội trưởng chính là An Lâm, đội viên có Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch, Đề Na và Bối Lai Tư.

"Đàn em Lam Tiểu Nghê hẹn gặp lại."

Tiểu phân đội đi vay tiền của Tứ Cửu Tiên Tông đã được thành lập.

Lam Tiểu Nghê đạp lên bọt sóng, bay lên bầu trời, thân hình biến mất trong tầm mắt của An Lâm.

Hai người nói chuyện qua loa, rồi lại từ biệt qua loa.

Dưới tàng cây xanh mướt tươi tốt, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cành lá, lộ ra những điểm loang lổ nhiều màu.

Ừ thì... ngoài Bạch Lăng ra, thì tất cả các cao thủ có chiến lực đứng đầu Tứ Cửu Tiên Tông đều lên đường rồi.

An Lâm nhớ ra sứ mệnh của cô ấy là đứa con của trời.

"Vậy được rồi, cô phải cẩn thận nhé."

"Được rồi! Đại ca An Lâm hẹn gặp lại!"

An Lâm ra khỏi phòng họp, thấy dưới tán cây có một cô gái đang đứng.

"Không ở chỗ này chơi vài ngày sao? Không phải cô nói rất thích những bạn bè ở đây sao?" An lâm giữ Lam Tiểu Nghê lại nói.

Lam Tiểu Nghê gật đầu nói: "Hỗn lễ đã kết thúc rồi, tôi cũng phải rời đi, nên cố ý đến đây chào tạm biệt."

"Đàn em Lam Tiểu Nghê, cô đứng đây chờ tôi à?" An Lâm cười đi tới.

An Lâm nhìn cô công chúa nhân ngư bay đi, trên mặt không nhịn được hiện lên dáng vẻ tươi cười.

An Lâm luôn cảm thấy Lam Tiểu Nghê đã thay đổi, trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn trước kia nhiều, cũng đã có mục tiêu có sự theo đuổi kiên định. Điều này khiến hắn không khỏi tò mò, lần gặp mặt tiếp theo Lam Tiểu Nghê sẽ trưởng thành như thế nào đây?

Màn đêm dần dần buông xuống.

Ẩn núp trên bầu trời cao của đại lục Thái Sơ.

Đại lục với màu đen vô tận chậm rãi trôi nổi, che lấp cả trời sao ánh trăng của bầu trời.

Có một tòa cung điện to lớn sừng sững đứng giữa đại lục, còn có mười một khắc ấn Chân Vương tỏa ra ánh sáng chói lóa như ẩn như hiện trong hư không.

Nhưng mà, điều không giống như trước đây là có một khắc ấn lúc sáng lúc tối, dường như lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Mười vị chân vương của tộc Hắc Vũ đều tập trung bên trong cung điện, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô gái trên mặt đất.

Cả người cô gái kia đầy vết thương, không chỉ da thịt xuong cốt kinh mạch bị thương nghiêm trọng, ngay cả khí tức và linh hồn, cũng có thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Một cung nữ đang tỉ mỉ chọn dược liệu, hơi cau mày, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phía biên giới xa xôi mờ mịt.

Trên cung trăng.

"Hai mặt trăng trên cùng một bầu trời? Cảnh tượng này bao nhiêu năm mới xuất hiện một lần." Ông già tươi vui hớn hở cười nói, "Gần đây thật sự ngày càng thú vị rồi..."

Chỉ thấy hai mặt trăng treo cao phía chân trời xa tít, một mặt trăng trắng như ngọc, một trăng đỏ sẫm như máu, hai ánh sáng hòa quyện với nhau, dường như đang chiếm đoạt lẫn nhau.

Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

"Ông ơi, ông ơi, mau nhìn kìa, trên bầu trời có hai mặt trăng!" Trên mặt đất, có một cậu nhóc đều có hai cái sừng nắm lấy ống tay áo của ông lão bên cạnh, chỉ về hai mặt trăng trên bầu trời, ngạc nhiên nói.

Có người thậm chí còn bất tri bất giác rút khăn ra mà lau đi mồ hôi lạnh đang tự toát ra.

Bọn họ đều có cảm giác trở về từ cõi chết.

"Không còn cách nào khác, thực sự bị thương quá nặng, sức mạnh của tôi không đủ để cứu sống cô ấy." Hắc Vũ Đế Vương thở dài một tiếng, "Nguyệt Dạ cũng vì chấp hành nhiệm vụ mới bị thương đến mức này, tuy rằng nhiệm vụ thất bại, nhưng chí ít cũng từng bỏ công sức. Tôi có một Thần Quả, định để cho cô ấy dùng, chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể giữ được mạng sống."

Tất cả Chân Vương đều không có ai dị nghị.

Đối với bọn họ mà nói, Nguyệt Dạ chính là một dũng sĩ chân chính, xứng đáng có được Thần Quả đó!

Một đêm này.

Một cột sáng màu đỏ sẫm từ trong cung điện vươn thẳng lên trời, cuốn lên tận mười chín tầng mây.

Không bao lâu sau.

Một mặt trăng màu đỏ bắt đầu xuất hiện trong trời đêm.

Một đám Chân Vương nghị luận sôi nổi, có đồng tình, lại có chút cảm giác thấy may mắn.

"Khi ấy tôi còn muốn tranh chấp với Nguyệt Dạ thực hiện nhiệm vụ này, bây giờ nghĩ lại mà tôi vẫn còn sợ đây, suýt chút nữa là mất mạng rồi..."

"Các ngươi vẫn nói sức mạnh khi hắn bạo thể vô cùng kinh khủng, bây giờ thì sao? Không bạo thể thì sức mạnh của hắn vẫn có thể giết được chúng ta! Sợ là chân vương mạnh nhất trong chúng ta - Thiên Dạ Chân Vương dù ra tay, cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ!"

"Chỉ là cướp đi kiếm của An Lâm, mà thiếu chút nữa bị giết chết tại chỗ, thực lực của An Lâm đã kinh khủng tới mức này rồi sao?"

"Chuyện gì thế này? Nguyệt Dạ Chân Vương, là siêu cường giả có sức mạnh đứng hàng thứ ba trong tất cả chúng ta, lại bị đánh bị thương đến mức này..."

Đế vương tộc Hắc Vũ đang dốc hết sức cứu chữa cho cô gái nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không thể lành được vết thương.

"Cái gì? Dám tranh với mình?"

"Cũng được, đúng lúc để mình đốt thời gian rảnh rỗi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận