Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1129: Đông Hải Long Đình và Tứ Cửu tiên tông vĩnh viễn kết minh

"Sao mấy người lại nhìn tôi bằng ánh mắt này hả?"

An Lâm cực kỳ tức giận nhìn lại mọi người.

"Chẳng lẽ mấy người cho rằng tôi là loại người vay tiền cũng giống cướp tiền à?"

Đối mặt với chất vấn của An Lâm, mọi người có mặt ở hiện trường đều nhất trí giữ yên lặng.

An Lâm: "..."

"Tôi chỉ định đến đây mượn mười triệu linh thạch, thật!"

"Mọi người phải tin tôi chứ!"

Hứa Tiểu Lan tự dối lòng: "An Lâm, em tin anh!"

Ssss...

Hóa ra vay tiền và cướp bóc, trong mắt An Lâm, thật sự không giống nhau!

"Cướp mười triệu linh thạch?" Ngao Mông có chút tức giận, "Không thể nào, không có cửa đâu, ở đây không có nhiều tiền như vậy!"

Lúc trước bọn họ bị câu chuyện cũ hạn chế đầu óc, không nhận ra được, bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ.

Mượn mười triệu linh thạch giờ biến thành cướp mười triệu linh thạch? Con mịa nó, sao nghe lại thật thế nhỉ?

"An Lâm! Cậu đừng bắt nạt rồng quá đáng!" Ngao Mông lại rít lên.

Thấy vẻ mặt tôi sẽ cố mà tin của cô, khóe miệng An Lâm chậm rãi co giật.

Nếu cho vay tiền thì hắn chỉ mang đi mười triệu, nhưng để hắn đánh cướp thì hắn tìm được thứ gì sẽ mang đi thứ đó!

An Lâm cười ha ha: "Tôi đến mượn tiền mấy người lại muốn giết tôi, còn làm tôi phải tiêu tốn mất một tiên quả cấp năm, cho nên giờ tôi không muốn mượn nữa, tôi quyết định cướp!"

Ngao Mông thử dò xét: "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

Mọi người lại hít vào một hơi khí lạnh lớn.

Nhưng trong lòng An Lâm không có sợ hãi.

An Lâm đảo mắt, liếc trắng: "Long Vương, ngài đang nói gì đó? Ai bảo cướp bóc nhất định phải cướp tiền? Cướp bóc chân chính... tất nhiên là trên người đối phương có cái gì thì cướp cái đó mà!"

Ngao Mông đã từng thề với đạo tâm của ông là dù tức giận thế nào cũng không ra tay.

An Lâm vừa nói xong liền quanh minh chính đại gỡ nhẫn không gian của Ngao Tiên Ngọc xuống, luyện hóa xong là cất luôn vào trong nhẫn không gian của mình.

Long Vương giận dữ, nước biển trong phạm vi trăm dặm đều điên cuồng lên, giống như đang ấp ủ một chiêu thức đáng sợ nào đó.

Hứa Tiểu Lan cũng hé miệng cười: "Anh ấy vẫn thế mà? Dù sao tôi cũng chưa từng thấy anh ấy chịu thiệt bao giờ, nếu có ai định bắt nạt anh ấy, anh ấy nhất định sẽ trả về cho bằng hết."

Lại còn đòi nhẫn không gian của những đại năng Long tộc còn lại, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không?!

"Đứng lại, đừng để cho ông ta chạy!" An Lâm đột nhiên hét lên.

"Được thôi, để toàn bộ nhẫn không gian lại, tôi đảm bảo Ngao Tiên Ngọc sẽ không xảy ra chuyện gì." An Lâm vỗ ngực cam đoan, "Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp!"

Sau đó, con Hắc Long đang chạy tuốt phía xa kia không hề đáp lại một lời...

"Mau thả thằng bé ra!" Ngao Mông gầm lên.

Cự Long màu xanh cũng nhanh chóng chạy trốn về phương xa.

"Long Vương, ngài chờ tôi với!" Lục Trấn Hải lớn tiếng kêu cứu.

Đám người An Lâm có chút sững sờ, chẳng thể ngờ được chỉ vì mấy cái nhẫn không gian mà Ngao Mông nhẫn tâm vứt bỏ con mình.

Ngao Mông: "..."

Không sai, Long Vương của Đông Hải Long Đình, chính là người nói không lại người ta thì chạy trốn.

Đám người An Lâm đuổi theo ngay phía sau, nhưng Long Vương chạy quá bất ngờ, bọn họ rất khó đuổi kịp.

"Ngao Mông, con trai ông còn đang nằm trong tay tôi, ông không cần hắn nữa sao?" An Lâm truyền âm ra phía xa.

"Người khổng lồ An Lâm càng ngày càng giống nhân vật phản diện à nha." Đề Na cười nói.

Mọi người bắt đầu rối loạn.

Ngao Mông đột nhiên gầm thét một tiếng, hóa thành tia sét màu đen, xé tan nước biển!

"Cậu..." Ngao Mông giận đến run người, "Tôi... Tôi muốn..."

Mấy người An Lâm giờ mới bình tĩnh lại, nhận ra ở đây còn một vị đại năng của Long tộc nữa.

Muốn đuổi kịp Lục Trấn Hải, đối với Đề Na đã biết cách thực hiện bước nhảy không gian mà nói, chẳng có chút khó khăn nào.

Vì vậy...

An Lâm: "Ha ha, chẳng phải đây chính là người muốn tôi chết ở chỗ này đấy ư?"

Tiêu Trạch: "Lúc nãy còn la hét muốn giết chết tất cả chúng ta cơ mà, bây giờ chúng tôi cho ông một cơ hội, đừng chạy!"

Lục Trấn Hải lạnh run cả người, chẳng dám nói câu nào, chỉ có thể chạy về phía xa.

Nhưng chẳng chạy nổi bao xa đã bị mấy người vẻ mặt thân thiện đuổi kịp.

Lục Trấn Hải: "..."

Ọc ọc ọc... Bốp bốp bốp... Lộc cộc lộc cộc... Ọc ọc ọc...

"Được rồi, nếu tất cả đều không sao thì con về ngủ đây." Mắt Ngao Tiểu Vũ díp lại, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ, nghiêng ngả đứng cạnh Ngao Mông, ngáp một cái, nhẹ giọng nói.

Ngao Tiên Ngọc bổ sung trong lòng, chẳng phải là sợ chết, sợ mất tiền thôi sao? Con hiểu...

Cha con ôm nhau, tình cảnh quả thật là cảm động lòng người.

"Con hiểu được là tốt rồi..." Ngao Mông kích động ôm lấy Ngao Tiên Ngọc.

"Con hiểu..." Ngao Tiên Ngọc chật vật mở miệng.

Hình như Ngao Mông có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hai người, vô cùng đau đớn mà nói: "Hai người cũng đừng trách phụ vương bỏ người lại mà đi trước, dù sao bên kia người đông thế mạnh, hai đánh một không chột cũng què, phụ vương không đánh nổi đám người ác kia... Trong nhẫn không gian lại có bảo vật quan trọng của Long tộc, nhất định không thể đánh mất, cho nên chỉ còn cách về Long Đình tìm viện binh!"

À, đúng rồi, vì để chứng minh ý nguyện Đông Hải Long Đình và Tứ Cửu tiên tông vĩnh viễn kết minh, trước khi đi, An Lâm còn bắt Lục Trấn Hải và Ngao Tiên Ngọc lấy đạo tâm ra thề, từ nay về sau không thể ra tay thương tổn tất cả thành viên của Tứ Cửu tiên tông...

An Lâm lấy lý lẽ khuyên người, thành công trong việc biến hai tên đại năng của Long Đình từ thù thành bạn, cảm động trời đất.

Thế lực hai bên khác nhau một trời một vực.

Lục Trấn Hải mang theo Ngao Tiên Ngọc trở lại Long Đình.

"Con trai à! Cuối cùng con cũng bình an mà về! Cha đang định dẫn người đi cứu con đây!" Ngao Mông trông thấy Lục Trấn Hải và Ngao Tiên Ngọc trở về, chạy ra nghênh đón, lệ rơi đầy mặt.

Trong lòng Lục Trấn Hải cười lạnh, ha ha, nếu An Lâm muốn giết chúng ta thật, chờ ngài dẫn người tới thì xác cũng lạnh luôn rồi.

"Người không sao là được, phải biết lạc quan, nhìn thoáng một chút. Dù sao núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, nhẫn không gian bị cướp thì thôi, tiền không còn sau này còn có thể kiếm về!" Ngao Mông lại an ủi.

Lục Trấn Hải lại tiếp tục ha ha trong lòng, thứ bị mất không phải nhẫn trữ vật của ngài, là nhẫn của ông đây đấy, đương nhiên là ngài có thể nhìn thoáng rồi.

Ngay cả Ngao Tiên Ngọc cũng quay sang liếc Ngao Mông.

An Lâm sẽ không ra tay giết bọn họ, hắn vốn đến đây vay tiền, chém chém giết giết thì không ổn lắm, sau khi lễ phếp chào hỏi mấy câu, hắn liền nghênh ngang dẫn người đi, không thèm quay đầu lại.

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một người mặt ngoài thì một câu đạo hữu hai câu đạo hữu nhưng lại làm ra chuyện đáng xâu hổ như này.

Râu rồng của Lục Trấn Hải co quắp, suýt chút nữa đã mở miệng ra mắng chửi người.

Sắc mặt Ngao Tiên Ngọc trắng bệch.

An Lâm giao Ngao Tiên Ngọc vào trong tay Lâm Trấn Hải, hành lễ: "Đa tạ đạo hữu Lục Trấn Hải và đạo hữu Ngao Tiên Ngọc hào sảng ra tay giúp đỡ, phần ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau khi Tứ Cửu tiên tông trải qua cửa ải khó khăn lần này, nhất định sẽ báo đáp lại cho hai vị."

Lục Trấn Hải sưng mặt sưng mũi nằm dưới đáy biển, nhẫn không gian trong tay tất nhiên đã bị An Lâm lấy mất.

Ngao Mông trông thấy thế liền tức giận xì khói

"Cha còn chưa hỏi tội con đâu, nếu lúc đó mà con đến kịp thì chúng ta đâu phải chạy trối chết như thế?"

Đối mặt với phàn nàn của Ngao Mông, Ngao Tiểu Vũ không phản bác mà còn chậm rãi gật đầu: "Rồi rồi rồi... Đều tại con, đều do con sai, nếu không có chuyện gì khác thì con đi lấy ngủ tạ tội đây."

Nói xong, cô liền quay người, tự nhiên đi về phía đình viện của mình, hiển nhiên là định về ngủ tiếp.

Ngao Mông nghe thấy Ngao Tiểu Vũ nói thế, suýt chút nữa ức đến độ phun ra một ngụm máu già.

Nhưng dù có giận hơn nữa cũng không dám làm gì...

Chết tiệt! Tại sao nói chuyện với con gái lớn mà cứ có cảm giác đang nói chuyện với An Lâm thế nhỉ?

"Hừ! An Lâm, đừng tưởng rằng chuyện này đã xong, lần sau ông đây sẽ bắt mi phải trả giá lại gấp trăm ngàn lần!" Trên mặt Ngao Mông lộ ra vẻ ngoan độc, lại tuyên bố hùng hồn.

"Phụ vương... Con..." Ngao Tiên Ngọc lấy lại tỉnh táo, khó khăn mở miệng.

Ngao Mông vội vàng đi tới: "Đừng vội nói chuyện, nhanh chóng đi trị thương đi đã!"

Vừa nói ông vừa quan tâm ân cần đưa Ngao Tiên Ngọc đến chỗ đại trận trị thương của Long Đình.

Câu nói "Con từng lấy đạo tâm thề sẽ không gây thương tổn với tât cả thành viên của Tứ Cửu tiên tông" của Ngao Tiên Ngọc lại bị lời của Long Vương cắt ngang.

Thất thái tử của Long Vương suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thôi, không muốn nói nữa.

Bởi vì nói cũng như không.

Từ nay về sau, chỉ sợ là Long Đình không chọc nổi Tứ Cửu tiên tông nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận