Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1133: Tổ tiên Long tộc

Nếu như nói, Hứa Tiểu Lan vào được Long Quy Sơn là có dấu vết mà lần được, như vậy An Lâm đi vào cấm địa Long tộc này, lại là bộ sách võ thuật gì?

Ngao Mông hoàn toàn mờ mịt.

Không chỉ có vẻ mặt của chúng Long tộc mờ mịt, ngay cả quân bạn cũng có dáng vẻ mặt đầy kinh ngạc đến ngây người.

Ừ, đúng rồi, thật ra thì đầu óc bản thân An Lâm cũng mơ hồ...

Hắn rất rõ ràng, mình căn bản không có huyết mạch Long tộc.

Còn về phần tại sao lại vào, hoàn toàn bởi vì lúc đưa tay túm lấy Đề Na, tình cờ phát hiện tay mình xuyên qua kết giới... Nếu kết giới không cản hắn lại, vậy hắn còn khách sáo làm gì, tất nhiên cứ thoải mái đi vào thôi!

"Tiền bối Phách Hạ, có phải có chỗ nào không đúng hay không?" Hốc mắt Ngao Mông đều đỏ hết lên rồi.

Phách Hạ hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười vô cùng hứng thú: "Thật ra thì tất cả chuyện này đều không có vấn đề gì, thật sự rất thú vị, ha ha..."

Ngao Mông càng có dáng vẻ như thấy quỷ, không khỏi nhanh chóng đè lên vị trí trái tim như muốn xảy ra vấn đề.

Đám người Tứ Cửu Tiên tông quen thuộc với An Lâm, như có điều suy nghĩ.

Hóa ra hắn cũng không biết gì sao?!

Một đám đại năng Long tộc nghe vậy mặt đầy vẻ mờ mịt.

Đám Tứ Cửu Tiên tông: "..."

An Lâm hiểu rồi!

"Tiền bối Phách Hạ, xin hỏi tại sao tôi có thể đi qua kết giới vậy, chẳng lẽ tôi thật sự có huyết mạch Long tộc sao?" An Lâm gấp gáp hỏi, hắn thật sự rất tò mò với thân phận của mình.

Đảo Thiên Long, núi Long Quy Thần, có được truyền thừa...

Tất cả sinh linh ở đây đều kinh hãi.

Đám Long tộc: "..."

Mặt Phách Hạ lộ vẻ mỉm cười: "Cậu suy nghĩ một chút, tên hòn đảo này là gì, nghĩ thêm chút nữa, tên ngọn núi này là gì, cậu có được truyền thừa, còn lâu mới đơn giản như cậu tưởng tượng. Lời nên nói đã nói rồi, chúc cậu may mắn."

Mà núi Long Quy Thần thật ra chính là Thần Sơn của Long tộc và Thiên Quy tộc!

Chuyện này thật khiến da đầu tê dại.

Truyền thừa An Lâm lấy được, là truyền thừa mạnh nhất mà Thiên Thần Cơ của Long Quy tộc còn để lại sau khi chết...

Xâu chuỗi tất cả lại, một suy đoán như sấm sét xé tan từng đám sương mù trùng trùng.

Thật ra đảo Thiên Long chính là do hai chủng tộc lớn là Thiên Quy tộc và Long tộc cùng gọi.

"Không!" An Lâm tuyệt vọng hô to.

An Lâm chớp chớp mắt, đột nhiên cả người run lên.

Mọi người bị giật mình vì An Lâm bất ngờ tỏ vẻ tan nát con tim.

Cứ như thế, An Lâm có liên quan với Thiên Quy tộc cũng không bị kết giới loại bỏ, cho nên vào được!

Hứa Tiểu Lan cau mày: "Vẻ mặt này của anh, nào có giống vẻ không có chuyện gì?"

Nói như vậy, kết giới không chỉ có thể để cho hậu bối Long tộc vào, mà cũng có thể để hậu bối của Thiên Quy tộc vào, nó không chỉ là cấm địa của Long tộc, mà còn là cấm địa của Thiên Quy tộc!

Hắn đưa mắt nhìn Đề Na và Bố Lai Tư còn đang ở ngoài kết giới: "Các cậu chờ tôi ở bên ngoài, chú ý an toàn!"

An Lâm khoát tay một cái, không suy nghĩ thêm về khả năng đó nữa.

"Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ đến một khả năng không thiết thực thôi."

Ặc, Tiểu Lan được coi như một nửa Long tộc, vậy mình được coi như một nửa Thiên Quy tộc?

Chuyện gì xảy ra vậy?

"An Lâm, anh không sao chứ?" Hứa Tiểu Lan vội vàng tiến lên đỡ An Lâm.

Vẻ mặt An Lâm nhợt nhạt, khó khăn lắc đầu một cái: "Không sao... Anh không sao..."

Tiểu Lan có một nửa huyết mạch Long tộc, chẳng lẽ hắn nhận được truyền thừa của Thiên Thần Cơ, biến thành... một nửa con rùa?

Kinh khủng quá!

Chẳng lẽ muốn hắn làm Quy Tiên Nhân sao?

Nếu như hắn có nhiều huyết mạch Thiên Quy tộc, nhỡ may một ngày nào đó, cơ thể mọc ra mai rùa đen, đây là loại trải nghiệm gì chứ...

"Được thôi, người khổng lồ An Lâm cũng phải cẩn thận đấy."

Đề Na ngồi trên cành cây của Bố Lai Tư, cười khanh khách vẫy tay từ biệt.

Ngao Mông nhìn về phía An Lâm với vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu chỉ có Tiêu Trạch và Hứa Tiểu Lan đi vào, ông cũng sẽ không xem trọng như thế.

Nhưng chiến lực của An Lâm, có thể biến thái bằng Phản Hư hậu kỳ, trong này trừ Ngao Tiểu Vũ, không ai có thể trị được hắn, cho nên vị Đông Hải Long Vương này có chút khẩn trương.

"Hừ, chúng ta đi." Cuối cùng Ngao Mông cũng quyết định không ở đây va chạm với An Lâm nữa, dẫn đầu đi lên núi.

Đám người An Lâm thấy vậy cũng đi theo sau đoàn người Ngao Mông.

Có một đại lão ở phía trước dẫn đường, sao lại không theo chứ?

Núi Long Quy Thần có phạm vi không cấm, tất cả mọi người nhanh chóng bước từng bước một theo đường núi về phía trước.

Loại cảm giác này, An Lâm đã cảm thấy ở quá nhiều nơi, cho nên có thể chống đỡ.

Chỉ là một con rồng xanh bình thường, uốn lượn quanh co, ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo và ngang ngược, một dáng vẻ trên trời dưới đất chỉ riêng mình ta.

Nhìn pho tượng từ ngoài, không có gì đặc biệt.

"Con rồng kia chính là tổ tiên mà bọn họ muốn bái tế sao?" An Lâm ngẩng đầu nhìn về con rồng kia.

Đỉnh núi giống như được cắt bằng, vô cùng bằng phẳng, có một bức tượng rồng cực kì to lớn hùng vĩ đứng ở giữa, hoa đào xanh lam mọc tươi tốt ở bốn phía, gió lạnh thổi qua, từng cánh hoa như khiêu vũ trong không trung, giống như còn tỏa ra hơi lạnh.

Không giống dưới đáy núi Long Quy Thần có khí hậu bốn mùa như xuân, đỉnh của nó giá rét vô cùng, tuyết đọng trắng phau mênh mông, trên trời còn có bông tuyết đang tung bay.

Hứa Tiểu Lan nhẹ giọng nói: "Anh thật sự là con rùa đen à?"

"Là truyền thừa của Thiên Quy tộc!" An Lâm che ngực, rất nghiêm túc sửa lại.

Chốc lát, hắn lại có chút vui vẻ yên tâm: "Nhưng mà không ngờ các cậu lại đoán được mối quan hệ này."

"Sư phụ, vỏ rùa xanh biếc của thầy rõ ràng như thế, rất dễ nghĩ đến thôi!" Tiêu Trạch cho An Lâm một cú bạo kích.

Xanh biếc cái gì chứ!

An Lâm thề trong lòng, để duy trì hình tượng và tôn nghiêm, nhất định sau này không dùng Đóa Quy Quy thuật nữa!

Cách đỉnh núi Thần Sơn, còn khoảng trăm dặm nữa.

Lúc mọi người leo núi đều dùng thuật pháp, hoặc là Phong Hỏa Luân cuồn cuộn, hoặc là Thần Hành Bộ, hoặc là nhảy một cái mấy trăm mét, dù sao tốc độ rất nhanh.

Không bao lâu sau, bọn họ đã leo đến đỉnh núi.

"Các cậu dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì?" Tim An Lâm nghẹn lại, hỏi.

Tiêu Trạch và Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn An Lâm, vẻ mặt kì quái.

"Tôi cũng thế." An Lâm cũng nói theo.

"Tôi cũng có cảm giác này." Hứa Tiểu Lan gật đầu nói.

"Khi đến đây, tôi luôn có cảm giác ngay cả hít thở cũng vô cùng thoải mái." Tiêu Trạch mở miệng nói.

Dọc theo đường đi, cây xanh như đệm, trăm hoa như gấm, phong cảnh như tranh vẽ.

"Tổ tiên Long tộc, chắc là nó..." Hứa Tiểu Lan đi về phía trước hai bước, trong mắt lộ vẻ nóng bỏng và khát vọng.

"Nó nhất định là tổ tiên của chúng ta!" Hô hấp của Tiêu Trạch dồn dập, vô cùng kích động mở miệng nói.

An Lâm nhìn về phía hai người, cảm thấy có chút kỳ quái.

Hình như Hứa Tiểu Lan và Tiêu Trạch đặc biệt sùng kính với bức tượng kia, chẳng lẽ đây là cảm ứng và cảm giác đặc biệt của Long tộc sao?

Hắn đưa mắt nhìn sang đám người Ngao Mông.

Sau đó, phát hiện tất cả đại năng Long tộc, đều dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía bức tượng, ngay cả Ngao Tiểu Vũ cũng đã thay đổi dáng vẻ lười biếng lúc trước, vẻ mặt trở nên trịnh trọng không ít.

"Thần kỳ như vậy sao?" An Lâm có chút kinh ngạc.

Hắn đột nhiên nghĩ tới mình có liên quan với Thiên Quy tộc, vậy sau khi hắn thấy tượng rùa đen, có phải cũng sẽ cực kỳ cuồng nhiệt và cung kính con rùa đen đó hay không?

Hít...

An Lâm nghĩ tới đây, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!

Hắn đường đường là An Lâm Kiếm Tiên, Tiểu Chiến Thần cuả Thiên Đình, chẳng lẽ lại phải một mực cung kính với một con rùa đen?

Không! Tuyệt đối không thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận