Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1136: Nhất thiết phải dâng hiến để báo thù

Vực Thái Sơ Cổ Long.

Long Viêm nóng rực nổ tung, khiến cả ngọn núi nổ thành tro tàn.

Cái miệng phun ra lửa của Tích Dịch Long màu đỏ còn chưa khép lại, lưỡi kiếm có ánh sám xanh thẳm đã rít gào lao đến, rơi lên giáp rồng cứng rắn nơi cổ rồng.

Sự sắc bén của lưỡi kiếm cực kỳ đáng sợ, giáp rồng bị phá như là miếng đậu hũ.

"Ngao!" Tích Dịch Long màu đỏ chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, cái đầu to lớn của nó đã bị chém xuống!

Máu tươi chảy ra.

Cô gái áo xanh lại không dính một hạt bụi, tự nhiên thu kiếm.

Một luồng năng lượng chảy ra từ bên trong Tích Dịch Long màu đỏ, hòa vào trong thân thể cô gái.

Hứa Tiểu Lan thoả thuê mãn nguyện, mang tâm chí mạnh mẽ bắt đầu cuộc hành trình.

Ngay sau đó, bên trên vùng đất cát màu trắng truyền đến tiếng hét thảm thiết của Long tộc.

Hứa Tiểu Lan nhoẻn miệng cười: "Ở chỗ này, ta khiến cho sức mạnh huyết mạch Chân Long nhanh chóng mạnh lên, đây là tiên duyên tốt nhất của ta, ta nhất định phải nắm chắc."

"Ngao, khặc khặc... Chỗ đó có một thằng nhóc Long tộc, trông rất dễ bắt nạt, may thật! Chúng ta mau ăn hết nó đi!"

"Sức mạnh huyết mạch Chu Tước trong cơ thể ta quá mạnh, đó là nguyên nhân chủ yếu tại sao cảnh giới của ta tăng vọt."

"Ngao! Ha ha ha... Nơi này có thằng nhóc Long tộc, trông rất dễ bắt nạt, chúng ta mau ăn hết nó đi!"

"Năng lượng đã chết không có chỗ nương tựa, tiếp đó lựa chọn chủ nhân lần nữa?" Hứa Tiểu Lan như có điều suy nghĩ.

Rất nhanh, nơi này lại trở nên yên tĩnh.

"Nhưng sức mạnh Chu Tước quá mạnh, khi so với sức mạnh Chân Long quá nhỏ yếu, nó lại trở thành trở ngại ngăn ta tiến một bước đột phá bình cảnh."

Cô phát hiện năng lượng của rồng chảy vào thân thể, không chỉ phải chịu sự đồng hóa của huyết mạch Chân Long, mà sẽ còn bị sức mạnh Chu Tước trong cơ thể luyện hóa, khiến sức mạnh của rồng trở nên càng thêm tinh khiết.

Bên trên đất cát hoàn toàn trắng xóa.

Một con Long tộc khác hét lớn.

"Khi huyết mạch Chân Long mạnh đến mức có thể một mình chống đỡ một phương, không bị huyết mạch Chu Tước quá mạnh bắt nạt và khinh bỉ thì đó chính là lúc chứng tiên đạo của ta đột phá!"

Trong chớp mắt tiếp theo, bên trên đất cát màu trắng, cũng truyền đến tiếng hét thảm thiết của Long tộc.

Qua hồi lâu, nơi này lại truyền tới tiếng của Long tộc.

"Đồ ngu! Ở cái nơi này, trả nhỏ và người già không thể ở, mau trốn đi!"

Cậu đã không nhớ rõ mình bị kẹt ở Phản Hư trung kỳ đỉnh phong đã bao nhiêu năm, dựa theo tuổi tác để nói, tất cả mọi người trên toàn bộ Đông Hải Long Đình cộng lại, chỉ sợ cũng không lớn tuổi bằng cậu.

Một thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, đang dạo bước đi lại trên mặt cát.

"Trước kia ta có quen nơi này."

"Cứu mạng! Ngao!"

Cát trắng dưới chân, đã từng là một tòa thành thị Long tộc phồn hoa.

"Ngao...!"

Trừ lão Long còn chưa chết như cậu ra thì không có bất kỳ sinh linh nào nhớ rõ tất cả thứ này, tựa như nơi này vốn chính là một vùng đất cát.

Nhưng tất cả những thứ này đều bị thời gian ăn mòn nuốt sống, hóa thành một vùng cát trắng mênh mông vô tận.

Nơi này có phiên chợ náo nhiệt, có cung điện vàng son lộng lẫy, có đình đài lầu các, có Long đấu trường...

Rất nhanh đất cát lại trở nên yên tĩnh.

Khuôn mặt Tiêu Trạch lộ vẻ nhớ lại, đi từng bước một, không nhanh không chậm.

"Sức mạnh khó tránh nhất, vô tình nhất là gì? Không phải đao kiếm băng lửa, cũng không phải giông tố khí độc, mà chính là thời gian. Thời gian có thể mang đi dung nhan, có thể mang đi mạng sống, có thể mang đi người thân bạn bè, mang đi tất cả ta có..."

Dù Tiêu Trạch có bộ dáng thiếu niên, nhưng trong ánh mắt lại chứa sự tang thương.

"Thật ra, các ngươi đã gặp phải ta, bất kể là tấn công hay là chạy trốn, thì kết cục đã được định trước." Tiêu Trạch thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước từng bước một.

Thứ cậu giỏi nhất là phòng ngự, nhưng còn không được gọi là mạnh nhất. Cậu cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể đạt mức mạnh nhất, nhưng cậu cảm thấy có lẽ nơi này, có thể cho cậu đáp án.

Khi đã lĩnh ngộ sức mạnh Thần Đạo, như vậy sau này phải đi tiếp theo con đường này, nếu đã như vậy, vì sao không lĩnh ngộ Thần Đạo phòng ngự mạnh nhất?

Không phải tư chất của cậu ngu dốt không có cách nào đột phá, mà là do cậu cảm thấy mình còn chưa lĩnh ngộ phòng ngự mạnh nhất.

Có thứ gì, có thể phòng ngừa được sự xâm nhập và tấn công của thời gian?

Thiếu niên đi từng bước về phía trước.

Giống như đi trên con đường vĩnh viễn không có điểm cuối.

Ở một nơi khác trong vực Thái Sơ Cổ Long.

Tiếng chiến đấu ầm ầm không ngừng nổ ra.

Trận chiến này khiến trời đất tối sầm, chỉ dư âm của cuộc chiến, mà đã gây ra sấm sét, gió lớn, mưa to các kiểu, đủ loại khí tượng thiên tại.

"Ngao! Ngươi dám giết chết vợ của ta, ta liều mạng với ngươi!"

Một con Bạch Long hai mắt vàng ửng đỏ, gần như điên cuồng, điên cuồng lao về phía trước mặt một con Hắc Long.

Hai con ngươi của Hắc Long đỏ tươi, cao mấy trăm trượng, giống như rồng phương Đông, nhưng phần lưng lại có cánh dơi to lớn.

Nhưng rất nhanh, dường như hắn ra quyết định quan trọng nào đó, con ngươi màu vàng óng vằn vện tia máu, cắn răng hét lớn: "An Lâm, nếu ngươi giúp ta giết con Tà Long này, trả thù cho đạo lữ của ta. Báo thù xong, ta sẽ dâng hiến tất cả của ta cho ngươi!"

Ngao Minh Ngọc nhìn thấy An Lâm thì cũng ngẩn ra.

Tà Long nghe vậy thì dựng thẳng vảy rồng lên: "Ngươi muốn chết sao?"

Lúc đầu hắn muốn tìm Hứa Tiểu Lan để làm anh hùng cứu mỹ một trận, kết quả là cứ mãi va phải mấy con rồng lung tung.

Rất không lễ phép!

Vì sao Long tộc nào nhìn thấy hắn, cũng thường nói cái câu đó?

"Ngao! Giết ngươi, ta muốn giết ngươi!" Hai mắt của Ngao Minh Ngọc vằn vện tia máu, phẫn nộ rống to.

"Có phải ngươi rất phẫn nộ, rất tức giận đúng không? Ha ha... Ngươi càng như thế, ta càng hưng phấn. Gào thét đau đớn đi, kêu khóc đi, dù có la rách cổ họng, thì cũng không có ai đến cứu ngươi đâu." Tà Long duỗi đầu lưỡi thật dài ra, vui vẻ mà cười.

"Ồ? Dù có la rách cổ họng thì cũng sẽ không có ai tới cứu sao? Tiếng động các ngươi đánh nhau lớn như vậy, còn hi vọng người khác không phát hiện ra à?" Một giọng nói truyền từ xa đến.

"Là ai?!" Tà Long nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang chỗ phát ra giọng nói.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, cưỡi gạch mà đến, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

Tà Long ngây dại: "Cái quái gì đây?"

An Lâm: "..."

Tại cái nơi chiến trường Long tộc chém giết nhau ở vực Thái Sơ Cổ Long này, vậy mà gặp được một con người sống sờ sờ, chuyện này khiến Tà Long cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ông ngươi đến rồi đây!" An Lâm rất tức giận mà mở miệng nói.

Ngao Minh Ngọc liều cả tính mạng, dùng tới bí pháp, nhưng vẫn không làm gì được Tà Long.

"Ha ha, đạo lữ bị ta giết, ngươi lại thậm chí không thể khiến ta bị thương, đòn tấn công đánh cược cả tôn nghiêm của một người đàn ông, chỉ có trình độ này thôi sao? Hả?" Tà Long linh hoạt đung đưa thân thể, tránh né đòn tấn công của Ngao Minh Ngọc, thỉnh thoảng nắm lấy cơ hội đánh trả, tra tấn nó một chút.

Tà Long Phản Hư trung kỳ đối phó với rồng phương Đông Phản Hư sơ kỳ, thật ra không có áp lực gì cả. Huống chi nó giỏi săn bắt đuổi giết Tà Long, chắc chắn nó sẽ không để Ngao Minh Ngọc chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nó.

Nó có thể giết chết Ngao Minh Ngọc ngay lập tức, nhưng không lập tức ra tay, hắn rất hưởng thụ khoái cảm con mồi bị tra tấn trong lòng bàn tay, gào thét phản kháng, nhưng lại bất lực, từ đó chậm rãi tuyệt vọng.

"Ha ha ha... Ngao Minh Ngọc, chính ngươi không có năng lực bảo vệ tốt đạo lữ của ngươi, vậy mà còn dám mang cô ta tới nơi này. Yên tâm đi, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới đoàn tụ với đạo lữ của ngươi." Hắc Long cười khinh miệt, lần lượt phá vỡ đòn tấn công điên cuồng của Ngao Minh Ngọc, lần nào cũng xé một miếng máu thịt lớn trên người Bạch Long.

Nó cười hả hê, đôi móng vuốt có thể cắt kim loại chặt đá, bài trừ vạn pháp, dùng tốc độ cực nhanh xé một miếng thịt lớn trên người Bạch Long.

An Lâm mang vẻ mặt ghét bỏ: "Ai muốn tất cả của ngươi."

"Một người đàn ông mà đòi hiến thân cái gì? Mắc ói quá!"

Ngao Minh Ngọc: "..."

Tà Long thì phình bụng cười to nói: "Ngao Minh Ngọc, ngươi đây là muốn báo thù tới điên rồi à, vậy mà cầu xin một nhân loại cảnh giới Hoá Thần báo thù cho ngươi? Ha ha ha... Thật sự là buồn cười chết ta rồi."

Ầm ầm!

Đúng lúc này, úy thế khiến cho người ta hít thở không thông đột nhiên phóng lên tận trời.

Cả người An Lâm phát ra màu vàng rực, nở nụ cười: "Ngao Minh Ngọc, ta không muốn tất cả của ngươi, ta chỉ thuận tay giết con rồng này, sau đó thu phí tay chân của ngươi một chút cũng không tệ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận