Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1137: Chiến đấu với Tà Long Phản Hư

Ngao Minh Ngọc ngây ngẩn cả người.

Con Tà Long kia thì cứ như nghe thiên thư, nó mang vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn An Lâm.

"Ha ha ha... Các ngươi đến đây để chọc ta cười sao?" Tà Long cười đến mức thân thể run lên một cái.

Nó đã dùng thần thức dò xét tu vi của An Lâm, chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, dù cho giả vờ có khí thế dọa người, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật người đàn ông này có cảnh giới thấp.

"Thật không? Ngươi không phải là đang nói đùa chứ?" Giọng của Ngao Minh Ngọc có chút run rẩy.

Hắn vốn định vò đã mẻ không sợ rơi, căn bản không nghĩ tới An Lâm thật sự quyết định giúp hắn, thậm chí hắn đã chuẩn bị An Lâm giết cùng con rồng kia.

Nhưng mà, An Lâm rất sảng khoái mà đáp ứng, còn tỏ vẻ chỉ lấy chút phí tay chân là được.

Tà Long duỗi một ngón tay ra: "Thằng nhóc nhân loại không biết trời cao đất rộng, ta đối phó với ngươi..."

"Phụt..."

Yêu Cơ biết bước nhảy không gian, có thể cản trở Tà Long bỏ chạy.

Hư không nổ tung, sức lực của nắm đấm chấn động hơn mười dặm.

Nhẫn không gian của An Lâm lóe lên, hai đài cao xuất hiện ở trong hư không: "Đạt Tam, Yêu Cơ, trông nó kỹ cho ta, tuyệt đối đừng để nó chạy!"

Hình thức Hỏa Thần, lại thêm Phong Dực và Côn Bằng làm tăng tốc độ, con Tà Long Phản Hư trung kỳ hoàn toàn trốn không thoát, chỉ có thể dùng Thiết Đầu cản nắm đấm này của An Lâm.

An Lâm đã đánh về phía nó lần nữa.

Sóng lửa nóng rực đột nhiên đánh tới.

Đây là kinh nghiệm mà An Lâm có được khi đánh nhau với đại năng Phản Hư trước đó.

Ầm!

Tà Long còn chưa nói xong, nắm đấm của An Lâm đã đi tới trước mắt!

Tà Long phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cuốn ngược.

"Ngao! Đừng xem thường Long, Kim Cương Long Liệt Trảo!" Tà Long thu hồi lòng khinh thị, nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp thả ra thuật pháp mạnh nhất của nó.

Tà Long bị sức mạnh kinh khủng xé nát, não của nó trở nên mơ hồ, ngay cả linh hồn cũng giống như bị nắm đấm kia nện ra.

Hai móng của nó phát ra ánh sáng vàng rực trong nháy mắt, loá mắt như mặt trời, chỉ vạch một cái, đã khiến mọi thứ xé nát.

Tà Long còn đang hoảng sợ, chưa lấy lại tinh thần.

Nắm đấm rơi xuống như mưa, mỗi một nắm đấm đều ẩn chứa sứ mạnh bùng nổ cực kỳ đáng sợ!

Đặc biệt là con rối nắm trong tay ánh kiếm màu hồng nhạt, kiếm pháp siêu tuyệt, nó đã bị con rối này chém mấy chục nhát trên người, vết thương to nhỏ phủ kín toàn thân.

Khu vực hai người đánh nhau đã hóa thành nơi đường cùng cực kỳ đáng sợ.

Nó vung đuôi đánh bay Đạt Tam về sau, thân thể bỗng nhiên tăng tốc, bỏ chạy về nơi xa, tốc độ tăng lên đến Phản Hư trung kỳ đỉnh phong.

Một người một rồng đánh từ trên không trung đến xuống mặt đất.

Tà Long quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: "Ha ha, ta..."

Móng rồng màu vàng và nắm đấm màu vàng đchạm vào nhau, mỗi một lần đánh nhau, thì đều khiến hư không xao động vặn vẹo.

Nó vội vàng không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị đánh đến mức cả người run lên, co giật giữa bầu trời.

Ánh sấm màu đỏ trên người Tà Long, đột nhiên tăng mạnh uy năng, sau đó bổ về phía chính nó.

Ầm ầm!

Mỗi lần nắm đấm của An Lâm lệch đi, thì có thể khiến mặt đất trong phạm vi mười dặm bị nện lõm, mỗi vuốt của Tà Long thì càng có thể xé núi cao ở nơi xa thành hai mảnh.

Ở phía trên chiến trường chém giết này, không chỉ phải biết giết, còn phải biết trốn!

Nếu không thì dù cho chỉ có hai ngày, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho Long tộc khác.

Tà Long biết An Lâm có thực lực mạnh hơn nó, nó đánh không lại, nhưng nó vẫn khăng khăng muốn chạy trốn, có ai là có thể cản được nó?

Tà Long càng đánh thì càng kinh hãi, nó phát hiện dù cho nó đã dùng đòn sát thủ, nhưng vẫn bị An Lâm đánh trả. Bên cạnh còn có hai con rối có thực lực cực kì kinh khủng phối hợp tấn công.

Cả người Tà Long phát ra ánh sấm màu đỏ,

"Ngao! Đằng Long Lôi Thiểm!"

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ thua!

Lúc này, một tia sáng màu hồng nhạt hiện lên trước mặt nó.

Yêu Cơ xuất hiện trước mặt Tà Long, hai nắm đấm bao phủ vầng sáng màu đỏ, đồng thời đánh về phía Tà Long.

Sóng xung kích năng lượng màu tím tựa như sóng lớn bao phủ cả người Tà Long, sau cơn chấn động, lực ép kinh khủng giống như nó bị một ngọn núi cao ngất đè lên, thân rồng to lớn uốn lượn xuống mặt đất, kêu một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống không trung.

Đây là do Yêu Cơ sử dụng rào cản trọng lực, tạo ra nắm đấm trọng lực công suất cao nhất!

An Lâm nói không thể thả cho con Tà Long trốn đi, vậy cái con rồng này nhất định phải ngoan ngoãn ở tại chỗ, chờ An Lâm xử lý.

Ngay khi Tà Long bị trọng lực khống chế, rú thảm rơi xuống mặt đất.

An Lâm đã cầm kiếm Thắng Tà trong tay vọt tới, mũi nhọn khiến hư không kinh hãi.

Một thức phong kiếm, giống như gió lớn lướt qua, chặt đứt gân rồng của Tà Long.

Một thức trăm kiếm, ánh kiếm như mưa, chặt đứt từng kinh mạch của Tà Long.

Năng lượng mạnh mẽ mênh mông tràn vào trong cơ thể Ngao Minh Ngọc, khiến sức mạnh huyết mạch của hắn nhanh chóng tăng trưởng, hơi thở phát ra cũng trở nên mạnh mẽ hơn không ít.

Cuối cùng, Tà Long không chịu nổi sự tra tấn tàn khốc, sức sống chấm dứt và chết.

Giữa trời đất là tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn của Tà Long kéo dài không thôi.

Ngay sau đó, hắn trừng trị kẻ thù giết vợ hắn bằng hình phạt nghiêm khắc nhất.

Ngao Minh Ngọc không hề nói nhảm nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu với An Lâm.

Dù cho vào lúc này, An Lâm vẫn chú ý đến hắn...

Khóe miệng Tà Long rướm máu tươi, hai mắt đỏ thẫm khát máu vẫn còn mê muội và khiếp sợ, nó gian nan mở miệng nói: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Ta chỉ là một tu sĩ Hoá Thần cảnh bình thường thôi."

Tà Long: "..."

"Ngao Minh Ngọc, ngươi còn sững sờ ở đó làm cái gì, mau tới đây!" An Lâm la lớn với Bạch Long ở xa xa.

"Kết thúc rồi sao?" Ngao Minh Ngọc thì thào mở miệng.

Dù cho từng nhiều lần thấy An Lâm chiến đấu, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy đối thủ khiến hắn tuyệt vọng, bị An Lâm đánh bại dễ như trở bàn tay, thì hắn vẫn rung động trong lòng không thôi.

Ngao Minh Ngọc kéo lấy thân thể chồng chất vết thương, đi tới trước mặt Tà Long, hơi thở dồn dập, hai mắt thì phun ra lửa giận khó mà ngăn chặn.

An Lâm mở miệng nói: "Ngươi vẫn nên tự tay báo mối thù này."

Ngao Minh Ngọc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới An Lâm gọi hắn tới đây, lại là vì lý do này.

An Lâm chậm rãi đáp xuống đất, kiếm Thắng Tà đen kịt chống trên đầu Tà Long, An Lâm nhìn nó từ trên cao xuống.

Huyết Hồn Thập Tự Giá giáng từ trên trời xuống, ghim chặt nó trên mặt đất, cắt đứt tất cả khả năng phản kháng của nó.

Ngay cả khi như vậy, Tà Long vẫn không có cơ hội thở dốc.

Thân rồng dài mấy trăm trượng của Tà Long khiến mặt đất lõm nát, máu tươi vẩy khắp mặt đất, không ngừng chảy, hơi thở thì thoi thóp.

Mặt đất run lên bần bật.

Ầm ầm!

Ngao Minh Ngọc đã báo được mối thù lớn, tu vi cũng gia tăng nhanh chóng, nhưng trên mặt của hắn lại không vui mừng bao nhiêu, mà lại là vẻ mặt bi thương, hắn quỳ xuống với đống đất vàng ở xa xa, dập đầu một cái thật sâu.

"Linh Thu, ta đã báo thù cho nàng, lên đường bình an."

Vị Tam thái tử của Long tộc này, run rẩy cả người, quỳ trên mặt đất khóc sụt sùi.

Lúc hắn đương đầu với địch thì cũng không hề rơi lệ, nhưng sau khi giết chết kẻ thù, thì nước mắt rơi không dừng.

Thấy cảnh này, An Lâm cũng là rầu rĩ không thôi.

Hiện thực vô cùng tàn khốc, vực Thái Sơ Cổ Long cũng như vậy.

Nơi này không quan trọng thế lực, không quan trọng thân phận, thứ duy nhất quan trọng, chính là thực lực.

Nếu là không có thực lực, như vậy thì không có cách nào bảo vệ người yêu thương nhất.

Nghĩ tới điều này, An Lâm lại không khỏi bắt đầu lo lắng.

Bây giờ ở tình huống này, việc cấp bách là mau chóng tìm được Tiểu Lan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận