Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1139: Kẻ yếu mới chơi trò bổ đao

Ngao Nguyệt Đường hóa thành bóng đen, từ từ tới gần khu vực chính giữa chỗ hai bên đang đánh nhau để chắc rằng mình không cách quá xa, có thể đúng lúc cắt đứt đường chạy trốn của họ.

Tích Dịch Long của Tây Phương khát máu hiếu sát, Tà Long vực Cổ Long tàn bạo điên cuồng.

Khi thực lực của cả hai không chênh lệch nhiều thì đôi bên thường sẽ chiến đấu đến cuối cùng.

Cô gái Long Tộc dừng lại cách nơi hai con rồng đang chiến đấu khoảng ngàn trượng, lét lút ẩn núp.

"Xem ra hai con rồng này đã đánh gần xong rồi, tôi thích nhất chính là những trận chiến ngang tay thế này, bởi vì sinh linh có thể tồn tại đến cuối cùng thường thường sẽ bị thương rất nặng, ha ha..."

Ngao Nguyệt Đường híp hai mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh đầy nguy hiểm.

Trong một cuộc chiến thế này, phân tích xem ai là người sống sót cuối cùng sau trận chiến là điều vô cùng quan trọng.

Tuy rằng con Tích Dịch Long kia trông có vẻ đánh rất hung hãn, có thể đè con Tà Long đó đánh tới tấp, nhưng rõ ràng sức mạnh đã càng ngày càng suy yếu, hiển nhiên rất khó để có thể duy trì cường độ tấn công cao thế này nữa.

Ầm ầm!

Sau đó là Kiếm Khí chấn động hơn mười dặm!

Cô gái Long Tộc nọ vẫn vận sức chờ phát động, trong lòng không ngừng phân tích tình hình chiến đấu.

Ngao Nguyệt Đường chỉ cảm thấy trước mắt lập lòe đủ loại kiếm quang lóng lánh.

Ánh mắt của Ngao Nguyệt Đường trầm xuống, trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh đoản kiếm xanh thẳm, lấp lánh ánh sáng, sắc bén vô cùng. Cơ bắp toàn thân cô căng chặt, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng để đột kích.

Bóng kiếm tan hết.

Ngược lại phía Tà Long, phòng thủ nhiều hơn tấn công, nhìn như đang rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng động tác khống chế trong khi giao chiến lại vô cùng ổn định, thậm chí còn biết dồn sức mạnh lại, tăng thêm khả năng tạo ra một kích trí mạng...

"Grào!" Hai con Cự Long gào thét.

Hai con cự long gào thét chém giết, tiếng kêu gào lan ra suốt mười dặm.

Tà Long chắc chắn sẽ thắng!

Một luồng ánh sáng trắng đột nhiên giáng từ trên trời xuống, mang theo uy áp cực kì khủng bố giống như trời sập vậy, bao phủ hai con Cự Long đang trong chém giết!

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kế tiếp, mình phải dùng ảo ảnh cánh sương chém bất ngờ, đầu tiên thì chém hai cánh của nó, sau đó sẽ sử dụng Long Huyết Sát Phách Cự Trảm, chỉ một lần là...

Hai con Cự Long đang chém giết lẫn nhau bị chém thành hai nửa chỉnh tề, chết đến không thể chết lại nữa. Con mồi của cô, cứ vậy mà rời khỏi cô, không thèm để lại một chút đồ nào...

Ngao Nguyệt Đường cũng hét thảm, cô bị năng lượng đáng sợ đánh trúng, thổ huyết bay ngược ra xa, cực kỳ chật vật té xuống mặt đất.

Ngao Nguyệt Đường ngã sấp trên đất, đầy mặt mờ mịt nhìn lên phía trước.

"An... An Lâm, không ngờ lại là cậu!" Ngao Nguyệt Đường trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình, bởi vì tâm trạng quá kích động, cô lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

"Ồ... Không đúng, phải là một kiếm chém ba con luôn?"

Vì sao không phải Ngao Mông ư? Ngao Mông làm quái gì còn tí xíu mặt mũi nào trước mặt An Lâm...

"Ha ha ha... Một kiếm chém được hai con luôn."

Ngao Nguyệt Đường cũng khá bất ngờ trước cách hành xử này của An Lâm.

Không chỉ có như thế, chính cô còn không hiểu sao lại bị ảnh hướng đến, rồi trọng thương...

An Lâm nghe Ngao Nguyệt Đường nói, cúi đầu ngẫm nghĩ lát, ngay sau đó biến sắc hỏi: "Trong đầu cô toàn là nghĩ tới chuyện bổ đao thôi à?"

Nghe hắn nói vậy, cô chỉ khoát tay nói: "Không có gì đâu, là tự tôi chủ động che giấu khí tức, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, không liên quan tới cậu."

Cô luôn nghe nói An Lâm là một gã loài người hung ác tàn bạo, vô pháp vô thiên, thô bạo không nói đạo lý. Giờ gặp được mới hay, kì thực hắn rất nho nhã lễ phép.

Một chàng trai áo trắng phất phới điều khiển cục gạch bay đến, thuận tay lấy hai cái nhẫn không gian của hai con cự long kia làm chiến lợi phẩm.

An Lâm la lên đầy ngạc nhiên: "Cô mà là thành viên của Long Đình Đông Hải á? Sao trông cô bình thường quá vậy, tôi chưa bao giờ chú ý tới cả, xin lỗi cô nhé."

"Phụt..." Bởi vì tâm trạng của Ngao Nguyệt Đường vô cùng kích động, động tới nội thương, nên cô lại phun một ngụm máu tươi ra, đồng thời tức giận hò hét thật to trong lòng: tôi biết là tôi rất bình thường, nhưng phiền cậu đừng có cố ý nói ra như vậy được không?!

An Lâm liếc nhìn Ngao Nguyệt Đường đang thổ huyết, hơi áy náy chắp tay: "Lúc nãy tôi quá chủ quan nên không chú ý tới sự hiện diện của cô, chuyện này chỉ là vô ý thôi, xin lỗi cô nhiều."

Chàng trai nhìn qua cô gái – đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ – vừa bị nhát kiếm của mình ảnh hưởng, lòng đầy vui vẻ nói.

Cô không còn đường lui nữa, đành phải tự giới thiệu, hy vọng đối phương có thể nể mặt chị cả Ngao Tiểu Vũ tha cho một đứa đáng thương như cô.

Ngao Nguyệt Đường: "..., Tôi là thành viên của Long Đình Đông Hải, tên là Ngao Nguyệt Đường."

An Lâm nhìn Ngao Nguyệt Đường một cái, hỏi với cái giọng đầy ngờ vực: "Cô có quen tôi à?"

Ngao Nguyệt Đường hỏi lại bằng giọng đầy khó hiểu: "Bổ đao thì đã sao chứ?"

An Lâm lòng đầy căm phẫn: "Bổ đao là biểu hiện của việc không tôn trọng sinh mệnh, không tôn trọng đối thủ, dù có thẳng cũng không hề xứng đáng, nó không tôn trọng kẻ mạnh, nó không tôn trọng công bằng và chính nghĩa... Bổ đao chính là hành vi vô sỉ!"

Ngao Nguyệt Đường bị mấy lời này của An Lâm làm cho choáng váng đầu óc, trong một thoáng cô quên cả việc phải phản bác lại lời hắn nói.

An Lâm chắp tay ra sau lưng, dáng người cao ngất, một thân áo trắng không gió mà bay, hai con ngươi sâu thẳm hút đầy mê hoặc, chỉ nghe hắn bình tĩnh nói nói: "Dùng thủ đoạn thấp kém thế này sẽ làm ảnh hưởng tới đạo tâm của cô đấy."

"Chỉ có kẻ yếu mới làm trò bổ đao thế này, kẻ mạnh thì đã trực tiếp xông lên trước rồi!"

"Như vậy mới có thể bồi dưỡng tâm tính của kẻ mạnh, có thể hát vang xông xáo trên con đường tu hành! Cũng chỉ khi bản thân có được sức mạnh mạnh đến không thể dao động, thì lúc ấy mới thật sự là kẻ mạnh!"

"Cứ xem một kiếm vừa rồi của tôi kia, có thể khiến cho con mồi và người bổ đao đồng thời tan thành mây khói... Đó mới thật sự là sức mạnh! Cô hiểu chưa?"

"Hiểu... Đã hiểu..." Ngao Nguyệt Đường mở miệng đầy yếu ớt.

An Lâm thoả mãn gật đầu, đứng trên viên gạch màu đen, bay về phía bầu trời đêm vô tận.

Không ngờ lại là hai đại năng Phản Hư hậu kỳ đang giao thủ?

Thì sức mạnh thần đạo kinh khủng đằng xa đột nhiên xộc tới, làm người ta phải sợ hãi.

Ngay lúc suy nghĩ của hắn đang bay xa ngàn vạn, thoả thuê não bổ.

Đối phó với loại kẻ địch này, An Lâm hoàn toàn không có bất kì áp lực tâm lý gì cả.

Dù sao Tích Dịch Long của Tây Phương với nhân tộc xưa nay đã là vừa thấy mặt đã trở muốn giết chết nhau, Tà Long thì càng không cần phải nói, chính là một giống loài phản nhân loại.

Đây là cách làm bạo lực trực tiếp nhất! Còn đơn giản hơn là chỉ biết tìm kiếm cô trong vô chừng!

Từ nay về sau, An Lâm chính là An Bức vương làm trời làm đất!

Độ Hóa tôn giả, Nhật Lôi tôn giả, Thiên Thần Siêu Lôi...

Mấy cái danh xưng khí phách như vậy, mới là những cái tên dành để nhắc tới hắn!

Cứ như thế hắn bay suốt nửa canh giờ.

Từ đằng xa truyền tới tiếng nổ do năng lượng va chạm.

Lại có chiến đấu à?

Hai mắt An Lâm sáng ngời, tiếp tục điều khiển cục gạch bay qua.

Hắn đã quyết định thay đổi kế sách hành động, không chỉ chăm chăm đi tìm kiếm Tiểu Lan, mà sẽ đồng thời tiêu diệt tất cả cường giả Long Tộc hắn gặp được trên đường đi!

Một khi đã đổi góc độ suy nghĩ, thì hắn đã hiểu một điều, khi hắn tiêu diệt sạch sẽ tất cả kẻ địch tiềm ẩn trong cổ vực Thái Sơ, thì tất nhiên là sẽ không còn kẻ địch nào có thể uy hiếp tới Tiểu Lan nữa, đúng không?

Cái câu lời vàng ý ngọc mà vừa hắn khuyên nhủ Ngao Nguyệt Đường tỉnh ngộ kia, thật ra là hắn đang nói với bản thân mình, coi như từ biệt bản thân mình trong quá khứ.

Nhìn thấy dáng vẻ bổ đang không biết tranh thủ gì kia của Ngao Nguyệt Đường, hắn như nhìn thấy bản thân mình ngày xưa vậy.

An Lâm cảm thấy mình làm màu cực kì tuyệt vời, toàn thân khoan khoái dễ chịu, tinh thần sảng khoái.

Hồi lâu sau, Ngao Nguyệt Đường mới lấy lại tinh thần, vỗ vỗ gương mặt trắng noãn của mình, nhìn theo bóng lưng sắp biến mất tít đằng xa của An Lâm, thì thào nói nhỏ: "Bị bệnh tâm thần à?"

Nhanh như cơn gió.

Cũng giống như lúc hắn đến vậy.

Trong lòng An Lâm cũng hết cả hồn, lập tức thu lại khí tức của bản thân, lén lút tới gần.

Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bổ Đao vương, hắn làm chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận