Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1140: Song long tranh chấp

Đại năng Phản Hư hậu kỳ, lĩnh ngộ sức mạnh thần đạo.

Từ đó quỷ thần khó lường, uy năng ngập trời, khác biệt hẳn với các tu sĩ cảnh giới Phản Hư bình thường.

Đại năng ở trình độ này có được thực lực đả thương thậm chí là đánh bại An Lâm, An Lâm còn chưa ngốc tới mức trực tiếp xông lên đấu tay đôi, hắn vẫn tự biết lượng sức mình.

Cả vùng đằng xa chìm trong trời băng đất tuyết.

Đây không phải do tự nhiên hình thành, mà là Lĩnh Vực của một đại năng Long Tộc.

Một con Cự Long Băng Sương, hai cánh mở rộng có thể bao trùm mười dặm, há miệng phun băng sương có thể làm cả một vùng đất rộng trăm ngàn mét hoá thành băng sương. Hai cánh của nó vỗ một cái, có thể tạo ra bụi mù kéo dài trăm dặm.

Bên trong Lĩnh Vực băng sương thần đạo của nó, sinh linh cảnh giới Hóa Thần chỉ cần chạm phải là chết ngay lập tức, một khi sinh linh cảnh giới Phản Hư tiến vào, hành động cũng sẽ trở nên chậm chạp, thậm chí bị chôn sống chết cóng.

Ở đối diện nó, một chàng trai đón gió tuyết bất khuất đứng thẳng.

Về phần tại sao hắn lại thua nhanh chóng vậy, thì đó là do An Lâm mạnh hơn hắn quá nhiều mà thôi, không có nguyên nhân nào khác.

An Lâm đứng xem đầy vui vẻ, phong cách nói chuyện của Bức vương đệ nhất Long Đình rất ngông cuồng, nhưng mà lại cực kì hợp khẩu vị của An Lâm.

Đương nhiên, Ngao Tinh Ngọc chỉ là người mạnh nhất Long Đình trong mắt người ngoài thôi.

"Tao không nhằm vào ai cả, tao chỉ muốn nói mày đúng là đồ bỏ đi." Khóe miệng Ngao Tinh Ngọc vểnh lên, trường kiếm trong tay hắn vang lên tiếng ong ong, lại kéo ra một đường kiếm đủ để chặt đứt vạn vật trên thế gian.

An Lâm nghe được lời kịch và dung mạo của chàng trai kia, lập tức nhận ra ngay thân phận của đối phương.

Cự Long Băng Sương vặn vẹo thân thể khổng lồ, cuối cùng đường kiếm vẫn đánh trúng đôi cánh to của hắn, chém rụng một bên cánh băng của Cự Long Băng Sương!

Hình thể hai người khác nhau một trời một vực, nhưng trường kiếm trong tay chàng trai nọ vẫn kéo ra những đường kiếm đáng sợ, khiến cho Cự Long Băng Sương không thể không nghiêm túc nghênh chiến.

Đối mặt với đường kiếm của Ngao Tinh Ngọc, Cự Long Băng Sương gào thét một tiếng, lập tức ngưng tụ ra một ngọn núi băng cực lớn ẩn chứa sức mạnh thần đạo ngăn ở trước người mình.

"Không sai, là cậu, Bức vương đệ nhất của Long Đình, Ngao Tinh Ngọc!"

"Hừ, đường đường là Thần băng sương - Trác Mã của Long Lâm Phương Tây, mà chỉ có chút thực lực thế này thôi à?" Chàng trai tiện tay chém một luồng hơi cực lạnh thành hai nửa, chầm chậm rảo bước đi về phía Cự Long Băng Sương, vẻ mặt kiêu căng bễ nghễ, không ai bì nổi.

"Grào! Ngao Tinh Ngọc, mày đừng ngang ngược quá đáng vậy. Nếu ở trược mặt Ngục Viêm Đế của Long Lâ Phương Tây, thì tao dám cá mày không dám ho he một câu nào luôn ấy!" Cự Long Băng Sương gào thét.

Cái cánh băng còn lại của cô không bị chém đứt, nhưng vẫn, biến thành thành ngàn vạn mũi băng nhọn kinh khủng càn quét về phía Ngao Tinh Ngọc.

Tuy rằng hắn bị An Lâm đánh bại một lần, nhưng An Lâm vẫn cảm thấy hắn rất mạnh.

Vẻ mặt Ngao Tinh Ngọc vẫn bình tĩnh, hắn lập tức vung kiếm chém lên trời, chém đứt hết toàn bộ số mũi băng đó.

Kết quả là đường kiếm của Ngao Tinh Ngọc sắc bén tới mức chặt đứt được cả sức mạnh thần đạo băng tuyết.

"Grào!" Cự Long Băng Sương Trác Mã kêu lên một tiếng đầy đau đớn: "Mày đúng là tự tìm đường chết!"

Đùng đùng đùng...

Trạng thái nguyên tố đặc biệt à?

Nhưng cô lại giống như con gián vĩnh viễn sẽ không chết, sau khi dùng cái đầu làm quả bom đá về phía Ngao Tinh Ngọc đồng thời tự nổ tung, thì thân thể cô lại mọc ra cái đầu mới...

An Lâm nheo mắt nhìn kỹ, thân hình của Trác Mã có hơi kỳ lạ.

Đây không chỉ là vấn đề mà An Lâm đang nghĩ, đó cũng là vấn đề mà Ngao Tinh Ngọc đang hoang mang.

Đúng lúc này, gió tuyết đầy trời quấn quanh thân hình cực lớn của Trác Mã, một đôi cánh lớn che đậy bầu trời lại xuất hiện, giống như chưa từng bị bất kì thứ gì làm bị thương.

Trác Mã đã đuổi ra, nhưng những nơi cô ta lướt qua, đều trở thành lĩnh vực của băng tuyết, cô ta bay tới đâu trời đất biến đổi, hoá thành nơi cực lạnh tới đó.

Quả nhiên, Ngao Tinh Ngọc nhanh chóng lui về phía sau, chạy trốn ra khỏi lĩnh vực băng tuyết, sắc mặt nghiêm túc nhìn Cự Long Băng Sương, muốn cho cô ta đuổi theo mình rời khỏi lĩnh vực.

An Lâm cảm thấy Trác Mã thông qua lĩnh vực thần đạo băng sương của mình, cải tạo thân thể và nguyên tố hoá nó đi, tuy đã không còn là thực thể có máu thịt, nhưng vẫn là một sinh mạng sống sờ sờ.

Cảm giác không giống như là thật thể, nhưng quả thật là bản thể.

Cái cách chiến đấu này đúng là làm An Lâm mở rộng tầm mắt.

Cự Long Băng Sương sẽ không chết à?

Rốt cuộc phải đánh bại cô như thế nào đây?

An Lâm nhìn thấy năng lực kỳ quái như vậy, trên mặt cũng hiện lên vẻ hứng thú.

Kiếm của Ngao Tinh Ngọc quá mạnh mẽ, chỉ cần là nằm trong phạm vi kiếm vực của hắn, thì gần như không có thứ gì là hắn không thể chém đứt. Trác Mã bị chém đứt cánh, đứt tay, gãy chân...thêm lần nữa chắc cả đầu cũng sẽ bị chém đứt!

Theo như tình huống bây giờ, Trác Mã đang ở trong hoàn cảnh xấu, hoàn toàn bị chặn đánh.

Cự Long Băng Sương Trác Mã và Bức vương Ngao Tinh Ngọc của Long Đình lại tiếp tục chiến đấu.

"Đúng là đáng ghét mà." Ngao Tinh Ngọc nhíu mày, hai tay cầm kiếm, đồng tử màu vàng càng thêm tinh khiết, "Nếu sinh mệnh vô hình, tôi đây liền chặt đứt thần hồn của cô, chặt đứt Thần đạo của cô, chặt đứt hết thảy sức mạnh của cô!"

Chỉ một thoáng, trong đất trời tràn ngập kiếm khí vô tận.

Lĩnh vực thần đạo Kiếm Ý của Ngao Tinh Ngọc ngay lập tức khuếch tán ra trên trăm dặm.

"Long Cực Kiếm – Thiên Nhận!"

Theo từng tiếng rống, một vệt kiếm đoạt hết sắc màu đất trời xuất hiện.

Những nơi đường kiếm đi qua vạn vật đều đứt lìa, ngay cả hư không cũng bị chém thành hai nửa, tạo thành vết rách rất rõ ràng, ngay cả bầu trời cũng giống như bị một luồng khí nhọn hình lưỡi dao cắt thành hai nửa!

Trác Mã nhìn đường kiếm nọ, hai mắt co rụt lại, hai cánh chủ động vươn ra che trước người, ngưng tụ ra một trôn ốc màu lam có thể bẻ cong mọi thứ.

An Lâm cảm nhận được uy thế của một kiếm này, khẽ gật đầu.

Một kiếm này chính là một kiếm mạnh nhất của Ngao Tinh Ngọc, uy thế hết sức đáng sợ, giống như một kiếm mà An Lâm gặp phải trong trận chiến Khoáng Mạch ở Phi Cầu tộc kia.

Đường kiếm chói mắt chiếu rọi làm bầu trời đêm sáng tựa ban ngày.

An Lâm nhìn về hướng Trác Mã và Ngao Tinh Ngọc bỏ đi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng cắn răng đuổi theo!

Giết chết địch nhân tiềm tàng - Trác Mã, mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ!

Nhưng mà, hắn cũng không cần phải đánh thắng Ngao Tinh Ngọc làm gì.

An Lâm ước chừng nếu mình đường đường chính chính đánh nhau với Ngao Tinh Ngọc, thì đúng là không đánh thắng hắn nổi...

Giá trị vũ lực của Ngao Tinh Ngọc lại đổi mới suy nghĩ của An Lâm.

Đã chết rồi à?

Không, cô ta vẫn còn sống!

An Lâm nín hơi nheo mắt, đột nhiên đưa mắt nhìn sang một điểm hư không cách nơi bị chém một khoảng, chỗ đó có gió tuyết hội tụ lại, biến thành một con cự long Băng Sương cực lớn.

Người Trác Mã toả ra ánh sáng màu lam cực kì chói mắt, chỉ chớp mắt cái, bóng cô ta xuất hiện ở cách đó mấy chục dặm.

Bước Nhảy Không Gian!

Con Tích Dịch Long Phản Hư hậu kỳ của Long Lâm Phương Tây này, đang muốn chạy trốn!

"Đúng là một con Tích Dịch Long đáng ghét." Ngao Tinh Ngọc hừ lạnh một tiếng, đạp mạnh chân xuống, cũng sử dụng Bước Nhảy Không Gian đuổi theo Cự Long đang chạy đằng xa.

Hắn không có ý định thả Trác Mã đi như vậy, mà sẽ đuổi theo không bỏ!

An Lâm nhìn vết máu trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Con rồng được xưng là Thần Sương Hàn - Trác Mã này, quả thật đã bị một kiếm vừa rồi làm bị thương..."

Cự long Băng Sương rơi xuống dưới đất, phá bể thành từng mảnh băng.

Lĩnh vực băng sương được xây dựng từ thần đạo băng tuyết, bị đường kiếm đáng sợ chém làm đôi, lỗ thủng do đường kiếm gây ra lan tới vô hạn, như một vết sẹo không có điểm cuối, vĩnh viễn cũng không khép lại.

Trong trời đất chỉ còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Trác Mã.

Mũi kiếm sắc nhọn không dừng lại ở đó, nó thậm chí còn chém sức mạnh ẩn sâu trong người cô ta thành hai.

Nó là đường kiếm sắc bén đến mức tận cùng, lĩnh vực băng sương của Cự Long Băng Sương Trác Mã thành hai nửa, trôn ốc màu lam chặn trước người Trác Mã cũng bị chém thành hai nữa, đồng thời chém luôn thân rồng khổng lồ của cô ta thành hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận