Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1147: Zeus - Thần trợ giúp

Ngao Tinh Ngọc hăng hái đuổi giết Trác Mã, kết quả lại bị viện binh của Trác Mã đuổi theo, giống hệt những gì đã diễn ra trước đây.

Điểm khác nhau duy nhất chính là Tiểu Lan đang độ kiếp!

Ngao Tinh Ngọc quá tồi tệ, ngay cả cháu gái mình cũng không không buông tha!

Nếu là trước kia khi An Lâm nhìn thấy Ngao Tinh Ngọc chạy tới hắn sẽ mặc kệ, ai rảnh rỗi rước tai họa giùm Ngao Tinh Ngọc chứ?

Nhưng hiện tại Hứa Tiểu Lan đang độ kiếp... Hắn không thể lui ra được!

Ngao Tinh Ngọc dĩ nhiên cũng biết chuyện này, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trịnh trọng nói: "An Lâm đạo hữu, bạn của cậu đang độ kiếp, cậu không thể rút lui khỏi trận chiến này! Hay chúng ta lại liên thủ lần nữa, cùng đánh lùi kẻ địch đi!"

An Lâm thật sự muốn một kiếm chém chết Ngao Tinh Ngọc nhưng cũng may còn nhịn xuống được.

"Thực lực của vị thần Mặt Trời Apollo này như thế nào?"

Ngao Tinh Ngọc sửng sốt, không hiểu tại sao tính tình An Lâm lại thay đổi nhanh như vậy, hắn nói sai hay phân tích sao ở chỗ nào sao?

"Ha ha ha... Ngao Tinh Ngọc, cậu trốn không thoát... Ách?"

"Câm miệng, mau im đi! Có cần phải nói gỡ vậy không?"

Cái đầu Zeus bị An Lâm chặt xuống đang nằm ngay trước mặt, trong tay hắn còn nắm một thứ đang bị cháy đen, bày ra vẻ mặt hung ác, tàn bạo.

"Không còn kẻ địch khác sao?"

Dường như quá kinh hãi, giọng Apollo có hơi lắp.

"Mạnh hơn Trác Mã một chút, Trác Mã bị thương rất nặng, đã thế suy lực yếu, cậu cho tôi chút thời gian, cố gắng ngăn cản Apollo, tôi sẽ giết Trác Mã giúp cậu!"

Hỏa long màu vàng chói mắt giống ánh mặt trời bỗng ngừng lại, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Chắc sẽ không có đâu, chỉ có sáu cường giả Phản Hư hậu kỳ bên Long Lâm Tây Phương vào vực Cổ Long. Chúng ta đã gặp Trác Mã, Apollo, Zeus, một nửa kẻ mạnh nhất vào đây chúng ta đều đã gặp. Vực Cổ Long này lớn như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại xui xẻo đến thế, gặp phải kẻ khác nữa chứ..."

Có lẽ biết An Lâm sẽ ra tay nên Ngao Tinh Ngọc rất vui mừng vì sống sót sau tai nạn, giọng điệu cũng trở nên ung dung hơn.

Cự Long Băng Sương và Cự Long Hỏa Diễm đã tới gần.

Nói xong, hắn còn dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, ánh mắt nóng rực nhìn hỏa long cách đó không xa.

An Lâm tức giận cắt ngang lời nói xui xẻo của Ngao Tinh Ngọc.

Trong lòng Apollo phát lạnh, thực lực cường đại như Zeus còn bị người kia giết... Vị kia là người nắm giữ sấm sét, cự long Phản Hư có thực lực cực mạnh của họ...

"Ze... Zeus!"

An Lâm nhếch miệng cười: "Hôm nay thật là ngày tốt... Mới giết Zeus, còn chưa có đánh đã tay, bây giờ lại thêm một Apollo, vận khí đúng là quá tốt..."

"Tôi rất bình tĩnh..." Apollo thấp giọng, nói: "Nhìn kết cục của Zeus đi, cậu cho rằng tên này không thể dùng sấm sét thì trở thành phế vật hay sao? An Lâm, tông chủ Tứ Cửu tiên tông, Tôn Giả Độ Hóa... Hắn không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

Cả người Apollo run lên, hỏa diễm trên người cũng sợ tới mức ảm đạm đi một chút.

Apollo giống như đang bình tĩnh phân tích, nhưng thật ra ngay sau khi nhìn thấy thi thể của Zeus, hắn đã sợ chết khiếp rồi. Zeus là thần Sấm Sét, hắn là thần Mặt Trời, thực lực cả hai chênh lệch không nhiều.

Ngao Tinh Ngọc nhanh chóng hiểu được ý đồ của An Lâm, vô cùng thản nhiên vỗ vỗ ống tay áo, cười lạnh, nói: "Bị phát hiện rồi..."

Mà cho dù đây không phải là bẫy thì vì mạng sống và thể diện, hắn cũng sẽ cho đây là bẫy!

Trong thời gian ngắn hắn chợt hiểu ra một chuyện, sắc mặt thay đổi, thử hỏi: "Chẳng lẽ mấy người dẫn dụ chúng tôi ra đây là muốn một lưới bắt gọn?"

An Lâm và Ngao Tinh Ngọc hét lớn, đuổi theo sau.

"Đừng trốn vội!"

"Tất cả đều là mưu kế của An Lâm và Ngao Tinh Ngọc, chúng ta rút lui trước đã!" Apollo hét lớn, hai cánh mở ra, vòng tròn lửa nóng rực lan ra hơn mười dặm, ngay sau đó hắn quay đầu bỏ chạy!

Ánh mắt hắn trầm xuống, vẻ mặt lại kiêu căng: "Nhưng mà đã quá muộn! Mấy người đã rơi vào bẫy mà tôi và An Lâm sắp đặt rồi. Cậu và Trác Mã hôm nay đều phải chết ở đây!"

An Lâm có thể giết chết Zeus.

Như vậy cũng có thể giết chết hắn...

Apollo sống hơn một trăm ngàn năm, chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện thế này, giờ hắn phải mạo hiểm tính mạng để thử xem đây phải là bẫy thật hay không.

"Apollo, bình tĩnh lại, đừng để bọn họ dọa! An Lâm kia có thể khống chế sấm sét mới đánh bại được Zeus. Xét về thực lực chân chính hắn không đánh lại cậu đâu!" Trác Mã hét lớn, vẻ mặt oán hận nhìn Ngao Tinh Ngọc và An Lâm.

Cự Long Băng Sương Trác Mã rất không cam lòng, căm giận nghĩ.

Xong rồi, Apollo bị dọa sợ rồi...

Trác Mã: "..."

Bây giờ Trác Mã có thể làm gì được nữa, chỉ có thể vừa khóc vừa chạy trốn theo Apollo.

Đây là lần thứ ba Cự Long Băng Sương bị truy đuổi...

An Lâm và Ngao Tinh Ngọc đuổi theo Trác Mã và Apollo hơn ngàn dặm mới chịu buông tha.

Ngao Tinh Ngọc không cam tâm, hắn thật sự muốn làm chuyện lớn một lần nữa, dù sao ba lần đuổi theo Trác Mã đều bị thương nặng, không xử lý cô ta được thật sự rất đáng tiếc.

Nhưng đối phương không đánh mà bỏ chạy. Lại còn có thêm sự giúp đỡ của Apollo, trong thời gian ngắn quả thật hắn không giết được Trác Mã. Còn huống chi trong lúc chạy trốn Trác Mã lại tiếp tục kêu cứu mạng.

Ngao Tinh Ngọc và An Lâm dị ứng với tiếng kêu cứu nên cuối cùng quyết định tha cho họ.

An Lâm quay lại nơi Hứa Tiểu Lan đang độ kiếp, nhìn thi thể Zeus trên mặt đất, trong lúc nhất thời không nhịn được bùi ngùi: "Không thể ngờ được, Zeus à, sau khi ông chết cũng vẫn còn giúp tôi được vài chuyện đấy."

Khóe miệng Ngao Tinh Ngọc nhếch lên: "Quá tàn nhẫn, đây là cậu đang lợi dụng người chết..."

An Lâm cất thi thể Zeus vào nhẫn không gian, chiến lợi phẩm là của hắn, thi thể cũng là của hắn!

Sau này nếu bất ngờ giao chiến với cường giả Long tộc, đem thi thể Zeus quăng ra hù doạ, có lẽ bầu không khí giữa hai bên sẽ giảm nhiệt ngay...

Ầm ầm...

Từng ngọn Kim Hư lôi đáng sợ giáng xuống người Hứa Tiểu Lan.

Lôi kiếp tiếp theo sẽ càng đáng sợ hơn...

Ngọn lôi kiếp vừa rồi cũng đủ để đánh chết một cường giả cảnh giới Phản Hư...

An Lâm gật đầu, vẻ mặt có chút nặng nề.

Hắn phát hiện vân kiếp của Hứa Tiểu Lan rộng hơn rất nhiều vân kiếp trước đây của hắn, điều này khiến cho tâm tình của Bức Vương Long Đình có chút khó chịu, có chút cảm giác thất bại.

An Lâm yêu nghiệt không nói, không ngờ ngay cả bạn của hắn cũng yêu nghiệt như vậy.

Từng ngọn Kim Hư lôi đáng sợ giáng xuống, đánh vào người Hứa Tiểu Lan.

Dần dần Hứa Tiểu Lan cũng xuất hiện dấu hiệu không chống đỡ nổi.

Trên bầu trời mây đen tích tụ thành uy lôi, mức độ khủng bố đến nổi An Lâm và Ngao Tinh Ngọc cũng cảm thấy sợ hãi...

"Đạt Tam, hiện tại là lôi kiếp thứ mấy?" An Lâm mở miệng hỏi.

"Ngọn thứ bảy mươi bảy vừa kết thúc." Đạt Tam luôn canh giữ bên cạnh trả lời.

"Mới có bảy mươi bảy?" Hai mắt Ngao Tinh Ngọc trừng lớn.

Nhớ lại năm đó, lúc hắn độ kiếp đến lôi kiếp cuối cùng uy lực cũng không đáng sợ như thế.

Ngao Tinh Ngọc nhìn giới hạn của vân kiếp, rơi vào im lặng.

"Tự cậu xem phạm vi của vân kiếp đi." An Lâm cười ha hả.

Lúc này Ngao Tinh Ngọc mới chú ý đến Kim Hư lôi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Lôi kiếp lần này sao lại mạnh như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận